Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Tác giả: Đường Quân

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134709

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/709 lượt.

úi dựa đâu, con đang vội, cúp trước."
"Không phải. . . . . . Thiệu Bạch. . . . . . Con hãy nghe mẹ nói. . . . . ."






Không có ý định tiếp tục nghe, Tề Thiệu Bạch trực tiếp ngắt máy, mà việc này quả nhiên khiến Trương Lệ Anh tức điên rồi.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy? Em nói lời cũng còn chưa nói hết liền cúp điện thoại của em, em đã đồng ý người ta, nó tại sao có thể khiến em mất mặt như vậy!"
"Anh nói cho em biết như vậy là không được, muốn ép con trai làm theo ý em mãi, nó sớm muộn cũng sẽ chống đối. Đó, hiện tại không phải bắt đầu phản kháng rồi."
Tề Hải Đào kể từ sau biết được mình bị ung thư dạ dày, cũng không quan tâm vào việc quản lý, nhìn ra được rất nhiều chuyện.
"Em làm thế còn không phải là vì tốt cho nó, sợ nó một mình quá cực khổ, hi vọng có người có thể giúp nó, tìm người con gái có điều kiện tốt thì có gì sai? Tuổi của nó sớm nên nối dõi tông đường rồi."
"Để em suy nghĩ."
"Em phải suy nghĩ thật tốt đi, nhưng đừng nghĩ quá lâu, thân thể anh không chờ được thêm đâu."
"Ừ. . . . . ."
Buổi nói chuyện với chồng khiến Trương Lệ Anh như lâm vào một cuộc giao chiến.
***
Trong sân trường, một lòng nhắm mắt hồi tưởng, một mình tản bộ, tưởng tượng thấy những chuyện hai người đã từng cùng nhau làm, nhưng anh nghĩ rất nhiều, thu hoạch lại rất ít.
Tề Thiệu Bạch ở trong sân trường đi lại hơn nửa ngày, hao tổn rất nhiều thời gian, nhưng không có nhớ tới bất kỳ chuyện gì.
Rời sân trường thì mặt trời đã lặn, anh mới nghĩ đến, mình bắt đầu từ giữa trưa cũng chưa ăn cái gì.
Anh vốn muốn tìm một chỗ ăn cơm thuận tiện, nhưng vừa khởi động xe, anh lại không tự giác lái đến gần quán cà phê của Thẩm Mạt Hinh.
Dừng xe, anh cũng không lập tức xuống xe đến quán cà phê tìm Thẩm Mạt Hinh ngay, bởi anh đã quyết tâm, muốn một mình cố gắng, đợi sau khi có một chút thành tích, có thể cùng cô tự nhiên tiếp xúc, mà không phải là như hiện tại bởi vì thiếu hụt một phần kí ức mà có khoảng cách, khi đó anh sẽ quyết định bước kế tiếp.
Nhưng càng cố gắng hồi tưởng lại càng nhớ nhung, có lúc ngay cả anh cũng không phân rõ được, hình ảnh của cô trong đầu rốt cuộc là trí nhớ còn sót lại, hay là nhớ nhung đối với cô bây giờ.
Mấy năm nay, không có một người con gái nào có thể đi vào trong lòng anh, Thẩm Mạt Hinh là người duy nhất.
Ngồi yên trong xe thật lâu, anh mới xuống xe, đi vào ngõ hẹp, tới bên ngoài quán cà phê Mạt Hương, từ cửa sổ thủy tinh nhìn động tĩnh bên trong quán cà phê.
Bởi vì đã qua thời gian dùng bữa, lại đến gần lúc đi ngủ, trong quán cà phê không nhiều khách lắm, bình thường lúc này là thời gian Thẩm Mạt Hinh và mọi người ăn bữa tối.
Thời gian ăn tối này của bọn họ thực sự là rất bình thường, bởi vì thời gian khách ăn cơm nhiều, bọn họ phải làm xong mới có thể an tâm ăn một bữa cơm.
Thẩm Mạt Hinh thủ nghệ (tài nấu ăn) tốt, dễ dàng có thể hoàn thành một bàn ăn hương vị đầy đủ.
Nhìn món ăn đầu tiên cô đặt lên bàn, Tề Thiệu Bạch đột nhiên cảm thấy bụng đói kêu vang.
Thời điểm có thể hưởng thụ yên tĩnh một mình, trước kia anh có thói quen một mình dùng cơm, vào lúc ăn cơm hoàn toàn buông lỏng mình, không hy vọng bị người khác quấy rầy. Nhưng hiện tại anh lại không ăn cơm một mình.
Cho nên rất rõ ràng, chân tựa như mọc rễ không đi được.
Giống như có thần giao cách cảm, Thẩm Mạt Hinh quay đầu lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Mỗi lần ánh mắt gặp nhau, giữa bọn họ giống như luôn có thể tạo ra một dòng điện đặc biệt, sẽ không khiến người ta đầu óc choáng váng, mà ấm áp làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót.
Nếu như không bị mất trí, giờ phút này anh nên thoải mái gia nhập cái không khí sung sướng ở trong, không cần chần chừ.
"Ba!"
Thẩm Gia Tề cũng phát hiện ra anh, nhiệt tình xông lên mở cửa, hướng anh vào bên trong nhà luôn.
"Ba cùng chúng con ăn cơm, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon đó!"
"Vậy sao?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lòng tràn đầy mong đợi hỏi:
"Có thể không? Không biết em có hoan nghênh vị khách không mời mà đến là anh không?"
"Tiểu Tề, lấy bát đũa cho ba, mẹ đi lấy canh."
Trong quán cà phê, cái bàn gần phòng bếp nhất luôn là bàn ăn của bọn họ, thức ăn bày biện không có gì khác biệt với thường ngày, nhưng hiện tại thừa ra Tề Thiệu Bạch, không khí lại là một kiểu khác.
Bởi vì A Quế nghỉ phép, trên bàn ăn chỉ có cả nhà ba người bọn họ, Thẩm Mạt Hinh cảm giác giống như trở lại cuộc sống năm năm trước của bọn họ, trí nhớ vẫn rõ nét như cũ.
"Không được kén ăn."
Tề Thiệu Bạch mặc dù nói với Thẩm Gia Tề như vậy, nhưng vẫn lấy hoàn toàn cà rốt cậu lựa từ trong bát ra ăn hết.
Cô nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng anh nhớ lại cái gì, không nhịn được hỏi anh:
"Anh có nhớ ra cái gì không?"
"Nhớ cái gì?"
"Không có sao? Tôi mới thấy anh ăn cà rốt tiểu Tề lựa ra, còn tưởng rằng anh nghĩ ra cái gì. Tiểu Tề từ nhỏ đã không ăn cà rốt, mỗi lần anh đều nói với con là không thể kén ăn, nhưng cuối cùng vẫn đem cà rốt ăn hết."
Cô lần nữa nói với anh chuyện