Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Tác giả: Đường Quân

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134700

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/700 lượt.

cậu rủ xuống thật thấp, chỉ sợ bị mẹ nhìn thấy cậu hốc mắt hồng hồng.
"Nhớ ba vậy sao?"
"Ba có thể giống như trước biến mất không?"
Cậu quay đầu, chăm chú nhìn mẹ, hi vọng mẹ có thể cho cậu một đáp án khẳng định.
Nhưng Thẩm Mạt Hinh làm gì có khả năng có đáp án.
Trước kia chuyện tuyệt đối nghĩ rằng không thể nào xảy ra cũng xảy ra qua rồi, hiện tại, cô làm sao dám đánh cam đoan nói Tề Thiệu Bạch sẽ không tái phạm.
Dù sao, anh đã từng làm chuyện như vậy, là có tiền án.
Nhưng cô biết, nếu mình không cho đáp án xác định, con trai sẽ lo sợ hơn, không thể làm gì khác hơn là nói lời nói dối có ý tốt.
"Sẽ không, ba không phải nói ba rất thích tiểu Tề, muốn dạy dỗ tiểu Tề trở thành bác sĩ, cho nên ba nhất định sẽ không biến mất."
"Vậy tại sao ba lại không tới? Lại không nhận điện thoại của con?"
"Có thể là đang bận thôi."
"Con muốn đi tìm ba. . . . . . Mẹ, cầu xin mẹ để con đi tìm ba được không?"
Cô không muốn đồng ý, nhưng đối mặt bộ dạng năn nỉ khổ sở của tiểu Tề, lại không thể độc ác từ chối.
"Chờ một chút xem sao? Mẹ nghĩ tối nay ba sẽ phải gọi lại cho con."
"Nếu như ba vẫn không trả lời điện thoại, mẹ có thể mang con đi tìm ba không?"
Đối mặt đứa bé tha thiết chờ đợi, Thẩm Mạt Hinh không còn cách nào.
"Được, tối nay nếu ba vẫn là không gọi lại cho con, mẹ sẽ dẫn con đi tìm ba."
Lời hứa của cô, đổi lấy một hồi hoan hô của con trai, lo lắng trên mặt vừa rồi đổi thành nụ cười rực rỡ.
***
Bác sĩ giúp Tề Thiệu Bạch truyền dịch, sau đó muốn trợ lý Hứa đi theo ông tới phòng khám bệnh lấy thuốc, thời điểm trợ lý Hứa sắp rời đi, trùng hợp thấy Thẩm Mạt Hinh đưa Thẩm Gia Tề đến thăm Tề Thiệu Bạch.
"Thẩm tiểu thư, hai người tới thật đúng lúc."
Trợ lý Hứa thấy Thẩm Mạt Hinh thì mừng rỡ.
Bởi vì nhiều lần đưa tổng giám đốc đến quán cà phê gặp hai mẹ con này, anh từng tò mò hỏi thăm, biết được quan hệ chặt chẽ của ba người. Anh đang lo mình rời đi sẽ không ai chăm sóc tổng giám đốc, bây giờ họ tới, anh cũng có thể yên tâm.
"Thế nào? Tề tiên sinh có nhà không?"
"Ở đây, nhưng mà anh ấy bị bệnh, hiện tại tôi phải tới phòng khám bệnh lấy thuốc cho tổng giám đốc, có thể làm phiền cô chăm sóc tổng giám đốc một chút không?"
"Bị bệnh? Anh ấy hai ngày trước còn hoàn hảo khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị bệnh?"
Nghe thấy Tề Thiệu Bạch sinh bệnh, lòng của Thẩm Mạt Hinh đau đớn chùng xuống, cô lo âu hỏi:
"Nghiêm trọng không? Tại sao không trực tiếp đưa anh ấy đi bệnh viện?"
"Tổng giám đốc không muốn đi bệnh viện, tôi đã tìm bác sĩ tới khám, hiện tại phải đi lấy thuốc."
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói tổng giám đốc buộc cảm xúc quá chặt, khiến mình bị áp lực quá lớn mới bị bệnh. Anh ấy hình như vẫn muốn khôi phục trí nhớ, nhưng làm thế nào cũng không tìm được phương pháp, kết quả không ngừng nhức đầu, hơn nữa ăn cái gì cũng sẽ nôn ra."
Là cô khiến anh áp lực quá lớn sao?
Bởi vì cô không tin anh mất đi trí nhớ, cho nên anh mới sẽ liều mạng muốn nhớ tới quá khứ như vậy?
Vừa nghĩ tới mình có thể là đầu sỏ gây chuyện, Thẩm Mạt Hinh trong lòng cảm thấy áy náy lo lắng hơn.
"Anh mau đi đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."
"Vậy làm phiền cô."
Sau khi trợ lý Hứa rời đi, cô đưa tiểu Tề đẩy cửa tiến vào phòng Tề Thiệu Bạch.
Phòng này cô không nên cảm thấy xa lạ, bởi vì cô từng ở nơi này năm năm.
Nơi này tất cả đều thay đổi, cô vẫn cảm giác như đi tới một địa phương xa lạ, tâm tình rất phức tạp, nhưng cô rất nhanh đè xuống những thứ u sầu kia, đi tìm người đàn ông giờ phút này cô quan tâm nhất.






Tề Thiệu Bạch vẫn nửa mê nửa tỉnh, khi anh nghe được tiếng gọi của tiểu Tề, còn tưởng mình lại nằm mơ, hoặc sinh bệnh nên nghe nhầm.
Nhưng ngay sau đó, trán của anh được thứ gì đó che lên man mát lành lạnh, cảm giác lạnh lẽo này giảm bớt cơn đau đầu của anh, cũng hạ thấp trên nhiệt độ trán anh.
Anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rồi lại không dám xác định, mình là thật sự nhìn thấy hay xuất hiện ảo giác.
"Người nào. . . . . . Cô là ai. . . . . ."
Anh nhìn Thẩm Mạt Hinh lẩm bẩm nói nhỏ.
Nhưng anh không xác định được có phải chuyện đó đã từng xảy ra hay không, tựa như anh cũng không xác định được hiện tại những điều anh cảm thấy tất cả là chân thật hay mộng cảnh.
Cho nên anh không dám chớp mắt mắt, sợ hình ảnh sẽ biến mất, vì vậy, khi Thẩm Mạt Hinh xoay người phải đi ra ngoài, anh lấy hết hơi sức, kéo cô tới gần mình mình, hôn lên môi của cô. (Kate: Hun rùi @@~)
Một phần của kí ức đã niêm phong bị đào ra, Thẩm Mạt Hinh còn đắm chìm trong phần ngọt ngào đó, ngây người rồi lại không thèm để ý chút nào thoát người ra.
Tề Thiệu Bạch sau khi hôn cô, lại ngủ mê man như trước, bình tĩnh giống như không có bất kỳ chuyện xảy ra sinh.
Cô biết, không cần thiết nổi giận với người bị bệnh, căn bản như vậy không có ý nghĩa.
Cho nên cô quyết định ở Tề Thiệu Bạch sau khi tỉnh lại, cũng làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, nhưng cô quên còn có cậ


Snack's 1967