
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1659 lượt.
lại, Chu Hàn nhẹ nhàng đáp.
Lâm Lệ gật đầu, "Ừ."
"Ông ấy nói gì sao?" Chu Hàn hỏi.
Lâm Lệ lắc đầu, "Không có, cũng không nói gì." Nhìn anh, Lâm Lệ có chút lo lắng hỏi "Chu Hàn, anh nói ba ông ấy sẽ như thế nào?" Sẽ không nhận Tiểu Bân sao? Nếu thật là không tiếp nhận tiểu Bân, vậy phải làm thế nào?
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Chu Hàn sao có thể không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói “Đừng lo lắng, nếu ba không nói gì, vậy thì chứng tỏ ông ấy đã đón nhận rồi, sau này cũng sẽ không nói gì.” Với sự hiểu biết của anh về cha, nếu như hiện tại ông không nói phản đối hoặc là như thế nào, im lặng như thế là thể hiện đồng ý, trước kia ông không đồng ý chuyện của anh và Lăng Nhiễm, cho dù anh đưa Lăng Nhiễm đi Mỹ bảy năm, rồi khi trở về thái độ của ông vẫn là không đồng ý, cho nên bây giờ ông không nói gì thân thế của Tiểu Bân, vậy sau này cũng sẽ không nói gì nữa.
"Có thật không?" Tựa vào trong lòng ngực của anh, Lâm Lệ có chút không xác định hỏi.
"Thật." Chu Hàn khẳng định nói, nghĩ thầm có nên trực tiếp tìm cha nói về vấn đề của Tiểu Bân.
Giống như Chu Hàn nói, kể từ ngày đó, về chuyện tình về Tiểu Bân ba Chu không hề nhắc tới, dường như cái chuyện hồi xế chiều cũng không có xảy ra, có đôi khi không khỏi làm Lâm Lệ như có một loại ảo giác, chuyện chiều hôm đó cô thấy được bản báo cáo giám định thân nhân trong thư phòng ba Chu chỉ là do cô tưởng tượng ra, mà thật ra không hề xảy ra chuyện gì. Dĩ nhiên những điều này cũng chỉ là những suy nghĩ viễn vong của Lâm Lệ, chuyện đã xảy ra làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng mà mẹ Chu dường như không hề biết gì, vẫn thường gọi điện đến đây, hỏi lúc nào bọn họ về ăn cơm, nói bà nhớ tiểu Bân rồi, muốn gặp nó.
Thằng bé bị cảm, chảy nước mũi ho khan rất nghiêm trọng, người cũng mê man, chỉ hai ngày, cả người dường như gầy đi rất nhiều, khiến cho Lâm Lệ nhìn vậy rất đau lòng.
Bác sĩ nói là giờ bệnh cảm cúm đang lây lan, nhưng do thể chất thằng bé tương đối kém, cho nên cảm cúm mới nghiêm trọng như vậy, mỗi ngày phải đi bệnh viện để tiêm.
Bởi vì gần đây Chu Hàn đang bận một hạng mục mới, cho nên việc đưa bé đi bệnh viện xem bệnh chỉ thể rơi trên người Lâm Lệ.
Mất ba ngày truyền nước, hai cái tay của thằng bé bị kiêm tiêm đến đỏ đỏ tím tím, nhưng cũng may việc tiêm và truyền nước không hề uổng phí, bệnh cảm cúm đã đỡ rất nhiều, chỉ còn cổ họng là còn sưng sưng là hơi khó chịu.
Lâm Lệ nắm tay thằng bé chuẩn bị đi đến bãi đậu xe của bệnh viện, vừa đi Lâm Lệ hỏi thằng bé: “Tiểu Bân, lát dì đi siêu thị sẽ mua tuyết lê hầm bách hợp (*) cho con ăn, ăn xong cổ họng sẽ thoải mái chút ít, sẽ không đau như vậy.”
(Tuyết lê hầm bách hợp: ta cũng không biết VN mình có món này không, các nàng có thể xem hình ảnh món này tại đây www.images.meishij.net/p/19691207/4dc470c533f26157764f6295b7abee23.jpg )
Thằng bé gật đầu, giọng nhẹ nhàng đáp: “Vâng.” Bởi vì cổ họng bị sưng, giọng nói có chút khàn khàn.
Lâm Lệ sờ sờ đầu của nó, "Thật ngoan."
Gần tới bãi đậu xe, lại vô tình nghe thấy có hai nữ một nam đang cãi vã ở bên trong bãi đậu xe, trong đó có một giọng nói vô cùng quen thuộc, mắt nhìn sang, có chút ngoài ý muốn thấy một trong số đó lại là Tiêu Tiêu.
"A! ——" Tiêu Tiêu sợ hãi kêu lên, tay không ngừng phản kháng lại: "Buông buông cái mụ điên này..."
Người phụ nữ kia dùng sức kéo cô ta gần hơn, nhìn mặt cô ta nói “trông cái bản mặt lẳng lơ này, không có thủ đoạn cũng đừng đi ra ngoài đoạt đàn ông của người khác.” Vỗ vỗ mặt Tiêu Tiêu, nói tiếp “Mày cho rằng đàn ông là cái gì, bà cho mày biết đàn ông cũng không phải là thứ gì tốt, sau khi mặc quần thức dậy thì đã quên dáng vẻ người đàn bà vừa nằm dưới thân mình rồi, nếu mày cho rằng ngủ với đàn ông mấy đêm là có thể lấy tiền nhà hắn ta vào tay mình, vậy thì quá ngây thơ rồi!” Vừa nói một tay đẩy Tiêu Tiêu ra.
Tiêu Tiêu đứng không vững, cả người suýt chút nữa ngã trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã, nhìn cái người đàn ông gọi là anh Cường kia uất ức nói “Anh Cường, anh đã nói là anh yêu em, anh nói muốn ly hôn với mụ dạ xoa này!”
“Cô đừng có nói bậy bạ, tôi nói muốn ly hôn với bà xã tôi lúc nào, tôi cho cô biết, tôi yêu bà xã tôi nhất, về sau cô đừng quấn tôi nữa!” Nói xong, vội vàng lôi kéo vợ mình, nói, “Bà xã, đi thôi đi thôi, người ta đang nhìn đấy.” Vừa nói ngầng đầu nhìn Lâm Lệ bên này.
Nghe vậy A Mai cũng ngoảnh lại nhìn về hướng Lâm Lệ, sau đó quay lại nhìn Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.
"Dì." Thằng bé bên cạnh kéo tay Lâm Lệ.
Lâm Lệ quay đầu lại, có chút hối hận mình thế mà lại quên không đưa tiểu Bân đi khỏi, lại để cho nó nhìn một cảnh xấu thế này.
Sờ sờ đầu thằng bé, hỏi "Đã hù dọa Tiểu Bân sao?"
Thằng bé vừa lắc đầu, lại gật đầu, không nói gì.
Lâm Lệ biết thật sự có chút dọa đến thằng bé rồi, thật ra thì đừng nói là nó, cô cũng thấy sợ, trước kia khi Mạc Phi vứt bỏ An Nhiên, kết hôn với Đồng Ti