
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341665
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1665 lượt.
ểu Tiệp, lo lắng An Nhiên khổ sở, cô cũng không ít lần lôi kéo An Nhiên nói những lời ngoan độc, nhưng mà chỉ là nói thôi, chưa từng đi làm thật, dĩ nhiên cũng vì Mạc Phi kết hôn liền đi đến Mỹ phát triển luôn, cũng không đợi cô được thực tế, nhưng mà hôm nay thấy một màn như vậy thật là có chút sợ hãi, trước kia cho là những thứ này rất xa xôi, nhiều lắm chỉ là nhìn thấy trên TV, không nghĩ rằng hôm nay vừa vặn cô bắt gặp được, mà ‘tiểu tam’ trong đó chính là Tiêu Tiêu.
Sau khi đôi vợ chồng kia đi, Tiêu Tiêu hùng hùng hổ hổ đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy Lâm Lệ đứng bên này, nhìn lại bộ dáng chật vật lúc này của mình không khỏi có chút thẹn quá thành giận, nổi giận đùng đùng, ngoảnh lại về phía Lâm Lệ, nói : “Nhìn cái gì vậy, nhìn thấy tôi như bây giờ cô rất đắc ý sao?”
Lâm Lệ chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một chút, không nói chuyện, cúi đầu nắm lấy tay Tiểu Bân chuẩn bị rời đi.
Thấy cô không để ý mình, trong lòng Tiêu Tiêu càng giận hơn, hướng bóng lưng Lâm Lệ, lớn tiếng quát, “Làm sao, cưới lần thứ hai làm mẹ kế cho người ta, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cẩn thận người ta coi như là bảo mẫu!’
Nghe vậy, Lâm Lệ dừng bước lại, xoay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, nói “Mẹ kế hoặc là bảo mẫu gì đó cũng tốt, ít ra tôi còn là bà Chu danh chính ngôn thuận, vừa có danh có phận, còn tốt hơn là cô không danh không phận đi theo đàn ông của người ta, bị người ta túm lại đánh trên đường cũng không có ai liếc nhìn cô một cái hay là ra mặt giúp cô.”
"Cô..." Tiêu Tiêu không phản bác được, chỉ có thể oán hận nhìn cô.
“Tôi thật cảm thấy không đáng cho Trình Tường, vì cô si tình nhiều năm như vậy.” Lâm Lệ nhìn cô, còn nhớ đến bộ dạng ngày đó của Trình Tường, “Cô đã phụ thâm tình của anh ấy.”
“Phụ thâm tình của anh ta, ha ha.” Tiêu Tiêu cười lạnh, nói: “bây giờ anh ta là người què, chẳng lẽ cô muốn nửa đời sau tôi đi chăm sóc một người què sao? Thật là chuyện nực cười!”
Lâm Lệ không nói gì nữa, có lẽ Tiêu Tiêu căn bản không hề yêu Trình Tường, cô ta chỉ muốn coi trình tường như cọc gỗ cứu sinh khi cô ta rơi xuống nước mà thôi, một khi cô ta lên bờ, cô ta sẽ vứt bỏ, cho nên hiện tại cô ta mới có thể thờ ơ, coi như không nhìn thấy Trình Tường như vậy.
Không hề nhìn cô ta nữa, xoay người sang chỗ khác đưa thằng bé đi về phía đỗ xe.
Buổi tối Lâm Lệ cho Tiểu Bân dùng súp tuyết lê bách hợp, thằng bé ngồi ở bên cạnh bàn ăn, vừa uống vừa hỏi Lâm Lệ “Dì, buổi tối dì ngủ cùng con chứ?”
Cũng biết là ở cùng Lâm Lệ đã lâu, có tình cảm nhất định và sự ỷ lại với Lâm Lệ, lần này sau khi bị cảm cúm dường như càng biết làm nũng rồi, nói không muốn ngủ một mình, hi vọng Lâm Lệ có thể ngủ cùng nó.
Lâm Lệ vốn đau lòng nó, lại nhìn thấy đôi mắt nó có tia cầu xin, dĩ nhiên là không cách nào cự tuyệt.
“Được, buổi tối dì và Tiểu Bân sẽ ngủ cùng nhau.”
Nghe vậy, thằng bé cười, chân mày cũng cong lên, ăn cạn sạch súp trong bát nhìn Lâm Lệ nói “Dì, con muốn thêm một bát nữa.”
Lúc Chu Hàn trở lại đã là đêm khuya rồi, gần đây vì một hạng mục mới mà anh rất bận rộn, vội đến mức chân sắp không chạm đất rồi, mấy ngày liên tiếp không thể về nhà đúng giờ.
Thuận tay ném cặp công văn cầm trên tay xuống ghế sô pha trong phòng khách, xoa lông mày có chút đau nhức, đi thẳng đến gian phòng ngủ.
Mở cửa, bật đèn lên, phòng ngủ vốn đen như mực thoáng cái sáng ngời, nhìn lên trên giường, giường chiếu vẫn được gấp gọn gàng, dường như căn bản không có người động đến.
Vô thức nhíu chặt mày lại, đây là lần thứ mấy rồi? Liên tiếp mấy ngày gần đây, người phụ nữ vốn là nên nằm ở trong phòng này, giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả!
Nguyên nhân là cô đi ngủ cùng một người đàn ông khác!
Khó chịu, tức giận, chỉ bỗng chốc tràn ngập cả đầu óc, thoáng cái cũng chẳng quan tâm mệt mỏi và buồn ngủ, xoay người ra ngoài đi thẳng đến phòng thằng bé.
Bước chân rất lớn, vẻ mặt tỏ vẻ không vui và tức giận, nhưng lúc mở cửa không hiểu sao động tác lại trở nên rất nhẹ, lúc đi vào cũng bước nhẹ, đi tới gần nhìn hai người ngủ chen chúc trên giường nhỏ bẻ, quả nhiên người phụ nữ vốn nên ở trong phòng của anh giờ đang nằm ngủ rất ngon ở nơi này, mà cái tên con trai tranh vợ với anh đang ngủ trong ngực cô, ngoan ngoãn như mèo con.
Chân mày nhíu chặt hơn một chút, nhìn chằm chằm hai người một lúc, anh thừa nhận mình không có phong độ, cướp người với thằng quỷ nhỏ đang cảm cúm, hơn nữa thằng quỷ nhỏ kia còn gọi anh là ‘ba’, nhưng mà không có lý do gì anh kết hôn có vợ rồi lại còn phải ngủ phòng không gối chiếc bốn ngày trời! (^_^)
Nghĩ tới, nhẹ nhàng cúi người tách thằng quỷ nhỏ trong ngực cô ra, sau đó ôm thắt lưng người phụ nữ đang ngủ say, xoay người đi thẳng về phía gian phòng của mình.
Trong giấc mộng Lâm lệ cảm giác như mình đang ngồi trên máy bay, có loại cảm giác bay lên không trung, hơn nữa cái máy bay này rất kì quái, có loại cảm giác rất quen thuộc, ngay cả chiếc ghế tựa, dường như cũng mang theo nhiệt độ quen thuộc.
Nhẹ nhàng thả Lâm Lệ lên trên giường, kéo chăn lên đắp cho cô, lúc này Chu Hàn xoay người cầm quần áo vào phò