Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bắt Đền Ông Xã Nhiều Tiền

Bắt Đền Ông Xã Nhiều Tiền

Tác giả: Ngải Đông

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 134959

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/959 lượt.

ng nháy mắt trở nên vui mừng… Tình yêu… thật sự khiến con người hồ đồ rồi.
Khu nhà của Bạch Vũ Đường trên núi Đài Trung căn bản là khách sạn, ít nhất trong mắt Chương Gia Quân là thế.
Nơi này lớn hơn nhiều lần so với tưởng tượng của cô, mà phòng nghỉ riêng của Bạch Vũ Đường chính là phòng lớn nhất, có hai gian phòng ngủ, bên ngoài còn có một khu có thể dùng để ngắm sao.
“Trong này tuyệt vời quá, em đã lâu không nhìn thấy nhiều sao như vậy.”Chương Gia Quân tán thưởng nói.
“Những vì sao kia có động lòng người bao nhiêu cũng sẽ không bằng em.” Ánh mắt của anh một phút cũng không rời khỏi cô, lúc này cô đang ở ngay trước mặt anh, có thể hiểu tâm ý của anh, loại cảm giác này với anh quá xa lạ.
Cô ảo não quay đầu trừng mắt. Đẩy anh xuống, “Anh cũng nằm xuống ngắm sao đi, không cần phải nhìn chằm chằm vào em.”
Nghe vậy, anh không nằm xuống, thay vì khoanh chân thì anh duỗi hai chân ra, “Em thật là keo kiệt.”
“Em vốn chính là một người hẹp hòi mà, anh giờ mới biết sao?”
“Đúng vậy, có điều không sao, anh sẽ giúp em từ bỏ thói xấu đó.” Anh ngang nhiên hôn lên môi cô, “Từ nay về sau em là trách nhiệm của anh, anh sẽ dùng hết tâm sức của mình để dạy bảo em.”
“Như anh nói thì em có một đống thói xấu nhỉ.” Cô tức giận bĩu môi.
“Anh cũng có một đống thói quen xấu, từ nay giao cho em chịu trách nhiệm dạy bảo.”
Câu này khiến cô nở nụ cười ngọt ngào như mật.
“Biết lần đầu anh gặp em từ khi nào không?”
“Đương nhiên, là tháng ba. Lần đầu tiên bắt cóc anh đúng là lo lắng muốn chết.”
Bạch Vũ Đường mỉm cười, nói ra lần đầu bọn họ chính thức gặp nhau “Anh lần đầu tiên nhìn thấy em vào tháng mười một năm trước, một ngày mưa, tầm qua mười hai giờ trưa. Ngày đó, em cũng như hôm nay, ngồi đợi xe bus, có điều hơi khác, lúc đó em có ôm một con mèo nhỏ.”
Chương Gia Quân bị doạ ngồi bật dậy, ngày đó cô đương nhiên nhớ rõ, sau khi ăn trưa xong, cô ra công viên tản bộ, cũng ngày đó cô đã nhặt về một chú mèo nhỏ bị người ta bỏ rơi ở góc công viên, bởi vì mèo nhỏ bị thương rất nhiều, cô cảm thấy nên đưa nó đến bệnh viện thú y, không ngờ trời đột nhiên đổ mưa, đành phải trú ở trạm xe bus, gọi điện thoại cho cô hai đến đón.
“Lầm thứ hai nhìn thấy em, là đầu năm, sau khi kết thúc sinh nhật Lí Duẫn Trạch, em nhận điện thoại của cậu ta, vội vàng chạy tới, khi đó thấy em ném cậu ta vào trong xe, anh đã cố nén cười.”
Ngày đó cô cũng nhớ, khi cô nhận điện thoại đến nơi cũng thấy bên cạnh Lí Duẫn Trạch có mấy người nữa, tuy nhiên đảo mắt một lượt chẳng thấy ai quen, lập tức đem những khuôn mặt đó vứt ra khỏi đầu.
“Lần thứ ba anh gặp em là lần anh được mời đến một buổi diễn thuyết, khi anh chuẩn bị rời đi lại gặp em đang cầm máy ảnh chụp hình, bởi vì quá chăm chú, em còn bị ngã một lần.”
“Đó là vì bị vấp phải cục đá…” Cô nhất thời hiểu được, trách không được lúc cô bắt cóc anh, anh lại ngơ ngác nhìn cô như vậy, giống như đã từng gặp cô.
“Lần đầu nhìn thấy em, anh cảm thấy em là một cô gái rất dịu dàng, lần thứ hai gặp em, anh cảm thấy em thật mạnh mẽ, lần thứ ba nhìn thấy em, anh cảm thấy em đúng là một cô vô cùng phóng khoáng. Mỗi lần xuất hiện em đều mang đến một diện mạo khác nhau, anh cuối cùng cũng không biết được em có bao nhiêu mặt? Không nghĩ đến lần thứ tư gặp em, em cho anh một sự kinh hãi to lớn, tự nhiên lại biến thành “kẻ bắt cóc.”"
Nhớ tới lần đó, cô nhịn không được bật cười “Là Lí Duẫn Trạch muốn chỉnh em.”
“Cậu ta vốn tính trẻ con, nhưng qua chuyện này, từ sau chắc cậu ta sẽ không dám tuỳ hứng nữa.” Lí Duẫn Trạch sau đó đã nói rõ nguyên do vì sao cô bắt cóc anh, xin lỗi anh, kết quả bị anh trách mắng không ít.
Giờ này đột nhiên cô nhớ đến một điều “Đúng là anh vừa gặp đã yêu em như anh đã nói sao?”
Bạch Vũ Đường nhướn mày không vui “Anh là người hồ ngôn loạn ngữ thế sao?”
“Chuyện này quá không chân thực.”
“Đúng vậy a, anh từ đầu cũng không tin có chuyện như vậy, anh không thể nào tin nổi? Cho nên anh cố gắng xem nhẹ cảm giác này, thế nhưng ông trời hết lần này đến lần khác cố ý an bài chúng ta gặp nhau, một lần lại một lần. Anh cuối cùng phải thừa nhận, chỉ có trái tim là không thể dùng lý trí để khống chế.”
Cô thật sự không nghĩ tới, thì ra hai người bọn họ đúng là có duyên, cô giờ này càng hiểu anh, anh đã phải đấu tranh nội tâm thế nào để có thể đến bên cô.
“Nếu như không gặp được em, đối với anh có phải có rất nhiều đối tượng khác?” Tuy cô cố gắng ném người nhà Bạch gia ra khỏi đầu, có điều đúng là rất khó, bởi vì bọn họ tồn tại trước mắt, không cách nào trốn tránh.
Anh cẩn thận suy nghĩ, sau đó hỏi cô “Bởi vì em, anh đã từ chối rất nhiều người, không để ý đến lợi ích được mất, em cho rằng như thế tốt không?”
Đương nhiên tốt, có điều, cô không tin cho lắm, “Anh thật sự chưa từng yêu ai sao?”
“Anh quả thật rất thiếu tình người, mặc kệ là người nào, chuyện gì, trong lòng cũng sẽ không phát sinh tình cảm hỉ nộ ái ố, đây là những gì con cháu Bạch gia được học, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy không tốt.” Anh đưa tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, “Mà