
Tác giả: Thất Quý
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 134831
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/831 lượt.
g muốn đi học cũng không được,nhưng mà dù sao lần đầu tiên nhìn thấy, hắn thẳng tắp như vậy, không chút nào kiêng kị hoặc là nói ngạo mạn đối với nàng……
“Ngươi…… Lưu manh!” Nàng quay đầu đi vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đồng thời trái tim đập mạnh đến muốn nhảy ra ngoài.
Hắn nhíu mày,“Ta là lưu manh? Người nam nhân kia cho nàng uống loại thuốc này, nàng còn gọi hắn một tiếng ‘Ca’, mà ta lại thành lưu manh? Lạc Hà, đừng quên là ai cầu lưu manh này làm chuyện như vậy .”
Hắn buộc chặt to lớn chậm rãi nhắm ngay nơi nhỏ hẹp của nàng, hắn vốn không muốn như vậy, nhưng nghĩ đến cái tên Lưu Bưu đối với nàng…… Không phải là nàng sai, rõ ràng không phải lỗi của nàng, lại không có quan hệ gì với hắn nhưng mà hắn chịu không nổi !
Vì người đối với nàng quá đáng như vậy, nàng còn muốn che chở!
Đem vật cứng to lớn nhắm ngay hoa huyện của nàng, làm cho chân của nàng mở lớn hơn,lập tức có một dòng suối ngọt chảy ra.
“A…… đợi,đợi một chút……” Thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩu, trong ánh mắt tràn đầy e ngại.
“Không đợi, dù sao ta chỉ là một tên lưu manh!” Hắn một cái thẳng lưng, vật cứng to lớn xâm nhập vào khe hẹp kia, dựa vào một cỗ tử tức giận trong lòng hắn dùng sức đâm vào rốt cuộc!
Nhưng tức khắc hắn liền hối hận .
Hắn nhìn thấy trong mắt tràn ra nước mắt thống khổ, thân thể run rẩy như chiếc lá mỏng manh trong gió.Khi hắn cẩn thận rút ra, chỗ giao hợp hai người cũng bị mang ra một chút phấn hồng, đó là….. Ddch và máu.
Cưu Minh Dạ sửng sờ ở nơi đó, nếu không phải thân thể nàng chưa bị khai phá quá mức nhỏ hẹp làm gân xanh hắn nổi lên, hắn sợ là bản thân còn dùng lực mạnh hơn.
Nàng vẫn là lần đầu tiên! Tại sao có thể như vậy, tên hỗn đản nào hạ dược với nàng không phải muốn đối với nàng……
“Ngươi…… Hỗn đản, ta hận ngươi……” Thẩm Lạc Hà rốt cục nhịn không được, khóc lớn ra.
Hắn rối loạn tay chân, vài câu “Thực xin lỗi” sau đó lại cảm thấy được lời nói không có hữu dụng, hắn tiếp tục luật động còn không chịu báo trước …… A! Dù sao ngàn sai vạn sai không phải lỗi của hắn, kể từ khi biết nàng hắn luôn hại nàng !
“Đừng khóc, lập tức sẽ không đau, ngoan nha.” Hắn không nghĩ tới mình còn có thể dụ nữ nhân trên giường, ngữ khí đơn giản tự nhiên nhẹ nhàng chậm chạp.
Ngón tay của nàng kêu nhẹ cánh hoa, theo mông hẹp chậm rãi di động, tuy rằng việc này phải chịu đựng thống khổ lớn lao,nhưng hắn vẫn dùng vật to lớn của mình tận lực từ từ đi vào.
“Ưm…… A……” Cái loại đau như bị xé rách,khi động tác của hắn dịu dàng thong thả đưa đẩy cái loại đau này đều bị triệt tiêu .
Mông của nàng vặn vẹo phối hợp khi Cư Minh Dạ chậm rãi tiến vào, cửa hoa huyệt theo hai người vặn vẹo tràn ra càng nhiều mật hoa, ướt át kia thành một loại trơn mịn, khiến cho hắn tiến vào chậm rãi không hề khó khăn, mỗi khi hắn đưa vật cứng tiến vào trong thân thể nàng, cái loại khó chịu khó có thể chịu được bị giảm bớt.
Đó là loại thoải mái chưa từng gặp qua, nàng cảm thấy được xương cốt toàn thân mình như bị hòa tan, mà đại não lại như cam tâm loại cảm giác này.
“Ưm……” Thanh âm của nàng từ thống khổ chuyển sang ngọt lịm không giống như là chính mình phát ra .
“Có cảm giác sao?” Hắn đem phản ứng của nàng đặt ở trong mắt, đúng lúc tăng thêm lực đạo tiến vào càng sâu.
“A…… Kỳ quái nha…… ưm……”
“Tuyệt không kỳ quái nha, việc này vốn chính là như vậy .” Hai tay hắn đỡ lấy eo của nàng, mỗi một cái đâm vào đồng thời kéo cô về hướng mình.
Nàng kêu gào, hắn gầm nhẹ, cảm giác sung sướng này làm cho thánh nhân đều sa vào trong đó, huống hồ hắn cũng không phải thánh nhân gì.
“Lạc Hà, ta muốn dùng sức nha.”
“Ừ?”
Trên mặt hắn phủ đầy mồ hôi to như hạt đậu, khống chế không được chính mình,hắn mạnh mẽ mỗi một cái tiến vào đều làm nàng khó nhịn rên rĩ, thêm một cái tiến vào đổi lấy nàng cao giọng cầu xin tha thứ.
“A…… A……” Hai chân nàng vô lực khoát lên thắt lưng hắn.
Trong đời nàng đầu tiên cảm thấy mãnh liệt như thế, nhiều ngày liên tục ngủ không đủ lại gặp được chuyện kịch liệt như vậy, Thẩm Lạc Hà ngay cả khí lực hô hấp cũng không có, chỉ cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ có một bóng người.
Người kia rất dịu dàng vuốt ve mặt nàng, hình như là đang nói chuyện nàng hốt hoảng, chỉ cảm thấy loại vuốt ve này rất là thoải mái,giống nàng vuốt ve ngựa con của mình.
Nàng có chút vui vẻ, sau đó vô tri giác ngủ đi.
………….
“Nàng nhìn lại mình nha, không thể nói chút đạo lý sao?” Cưu Minh Dạ ngáp một cái nói:“Nàng tự nhiên kéo người ta đến lại tự tiện đoạt cơ thể của ta, ngay cả giao đãi cũng không có, đã nghĩ vỗ vỗ mông rời đi? Lạc Hà cô nương tôi bị cô nuôi sao?”
“Ngươi suy nghĩ lại lập trường chính mình rồi hãy nói những lời này!”
“Lập trường của ta chính là, ta có cơ hội chạy trốn bất quá ta không chạy, ta còn có thể dùng thời gian cả đêm suy nghĩ làm sao giết chết nàng hoặc lật ngược thế cờ bắt nàng làm con tin, bất quá ta không làm như vậy ta chẳng qua chỉ ôm nàng ngủ mà thôi.” Hắn dường như suy nghĩ ra cái gì,“Đúng rồi, ta còn có t