
Tác giả: Thư Nghi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341605
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1605 lượt.
sự là có đôi chút.” Dư Vĩnh Lân cũng cười, rút bao thuốc ra, giơ trước mặt cô. “Cô có muốn làm một điếu không?”
“Không, cảm ơn.” Đàm Bân quay đầu nhìn cái cây bên cạnh, từ từ nói: “Anh ấy không thích tôi hút thuốc.”
“Vậy à?” Dư Vĩnh Lân rụt tay lại, tự mình châm một điếu. “Trời đất năm nay đúng là quái lạ.”
Đàm Bân nhìn anh ta một cái. “Hình như kế hoạch cai thuốc của anh lại thất bại rồi?”
Dư Vĩnh Lân hít một hơi rồi từ từ nhả ra, nhắm mắt lại, nói: “À, đáng lẽ vẫn cai đó, nhưng hôm nay nhìn thấy Duệ Mẫn như vậy, lại phải hút thôi. Đời người vốn ngắn ngủi, hưởng thụ chẳng được bao nhiêu, việc gì tôi phải gây khó dễ cho bản thân chứ!”
Đàm Bân mấp máy miệng, chẳng còn lời nào có thể nói lại được cái miệng hoạt bát của anh ta.
Dư Vĩnh Lân hít từng hơi một, rồi hỏi: “Thư của Duệ Mẫn, cô đã xem chưa?”
Đàm Bân lập tức quay đầu nhìn anh ta, như đang hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Bức thư đó là do tôi gửi đấy.” Anh ta do dự một lúc rồi mới lại nói tiếp. “Cả ngày hôm nay tôi cứ suy nghĩ mãi, rốt cuộc là cậu ấy chưa kịp gửi hay là cậu ấy vẫn chưa nghĩ ra nên gửi hay không gửi, tôi chỉ sợ sau này cậu ấy biết sẽ lại giận tôi.”
Đàm Bân trầm mặc một hồi rồi nói: “Bức thư đó tôi vẫn chưa đọc, anh ấy viết những gì vậy?”
“Vậy thì cô tự quyết định nên xem hay không nên xem đi, hoặc đợi cậu ấy tỉnh lại rồi nói tiếp cũng được, tôi không biết nên nhận xét thế nào, nói chung cậu ta cũng tàn nhẫn, nếu là tôi thì tôi chẳng thể làm được. Trên đời này, người thân yêu nhất của mình là ai? Ngoại trừ cha mẹ, thì còn vợ và các con, bạn gái sao phải bận tâm kia chứ? Nhưng mà Cherie à, cô cứ nghĩ mà xem, một người có thù mà không nhớ, cô còn hy vọng người đó biết ghi ơn sao?”
Đàm Bân cười chua chát.
Anh ta trầm lặng hút hết nửa điếu thuốc rồi vứt đi. “Tôi tới một cái rồi đi đây, về muộn quá thì vợ tôi xé xác tôi ra mất.” Đi được vài bước anh ta quay đầu lại. “Đúng rồi, quên không cho cô xem ảnh con trai tôi, cu cậu bụ bẫm, đẹp trai, giống tôi như lột.”
Về đến nhà, Đàm Bân vào phần email đã xóa, lấy lại email ấy.
Phần nội dung rất dài.
Đàm Bân, bức thư này không nên gửi đến hòm thư của em, nhưng anh nghĩ, hòm thư công ty là nơi mà em để tâm đến nhất.
Từ lần đầu gặp gỡ, anh đã bị thu hút bởi sự nhạy cảm, nhanh nhẹn của em, nhưng hôm nay anh lại rất mong em sẽ chậm lại một chút. Anh gửi bức thư này không phải để cầu xin sự tha thứ của em, mà vì anh muốn cho em biết sự thật, có rất nhiều điều mà lúc đối diện với em, anh không thể nói ra.
Việc đấu thầu thu mua lúc đầu, chính anh đã xúc tiến việc gặp gỡ giữa Tony và Điền Quân, vấn đề trong việc thu mua của MPL, anh nhìn thấy rất rõ nhưng anh lại không nhắc nhở em, là do anh đã quá lưu tâm đến mối ân oán trước kia với MPL, hơn nữa còn liên quan đến đối tác hợp tác với công ty anh hiện nay. Trên thương trường, anh rất xin lỗi. Nhưng em yêu à, anh phải nói thế nào thì em mới tin anh, phía sau bất kỳ một doanh nghiệp lớn nào đều có chuyện tranh giành lợi nhuận, chứ không đơn giản như em nghĩ, mỗi người một việc, sao có thể làm tốt được tất cả, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Em phải bình tĩnh xem xét mọi việc, như vậy mới có thể tiếp cận chân tướng của sự việc. Ban ngày anh đã có được ít thông tin từ các nguồn khác nhau, hy vọng sẽ giúp được em.
Anh đã gửi tất cả cho cô.
Cánh tay giữ chuột của Đàm Bân toát mồ hôi, cô gục mặt giữa hai cánh tay, hồi lâu cũng không ngẩng lên được.
Đọc lại bức thư lần nữa, nỗi đau lại dội lên, việc thu mua giờ đây chẳng liên quan gì đến cô nữa rồi. Rất lâu sau cô mới ngồi thẳng dậy, xem lại một lượt nội dung bức thư, lưu lại rồi xóa vĩnh viễn.
Cô đứng trước cửa sổ hồi lâu, lời của mẹ nuôi cứ vang vọng trong tâm trí cô.
Có lẽ trên đời này, tất cả những câu chuyện về việc sống với nhau đến bạc đầu răng long có cốt truyện khác nhau nhưng lại có chung một kết cục, đó là, nếu có tình cảm chân thành thì cuối cùng nhất định sẽ bao dung và tha thứ cho nhau tất cả.
Yêu một người là yêu cả mặt tốt lẫn mặt xấu của người ấy.
Cô mở cửa sổ ban công, gió lạnh chợt ùa đến, đem vào phòng bầu không khí tươi mát, khiến tinh thần con người sảng khoái.
Ngày hôm sau, Trình Duệ Mẫn tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt, ba ngày sau được chuyển đến phòng hồi sức, bắt đầu cho phép người thân đến thăm.
Trước khi đến bệnh viện, Đàm Bân không lựa chọn các bộ trang phục cô vẫn thường mặc, lần này cô mặc một chiếc áo len màu xanh, bên trong là chiếc áo sơ mi hoa màu san hô.
Chiếc áo sơ mi này được mua vào mùa xuân, hôm nay mới mặc lần đầu, màu sắc tươi sáng khiến cô trở nên thật rực rỡ, da dẻ căng mịn, tóc tai mượt mà.
Cô tự ngắm mình trong gương, cảm thấy khác lạ, đến bác sĩ Cao Văn Hoa nhìn thấy cô cũng phải ngạc nhiên. Nhưng anh ta rất nhanh đã ý thức được thân phận của mình, chỉ dặn đi dặn lại cô: “Trái tim cậu ấy vẫn còn rất yếu… giống như quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, đừng khiến cậu ấy bị kích động, đừng để cậu ấy nói quá nh