Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bẻ Em Không Thương Lượng

Bẻ Em Không Thương Lượng

Tác giả: Tuyết Mặc

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134841

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/841 lượt.

không được, lại bị người phụ nữ này vừa đè vừa đánh vừa cắn, xem ra thói đời này thật là thay đổi!
“Tôi kéo cô ấy không nhúc nhích, cô ấy có luyện võ.” Sở Bạch cười khổ nhún nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“Tôi đây phải để cho cô ta cắn như vậy!”
“Chịu đựng tiếp, qua một lúc cô ấy ngấm rượu, sẽ ngoan ngoãn ngủ.” Sở Bạch đi đến bên cạnh bọn họ, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu Trần Việt: “Xem cô ấy cái dạng này, đã sắp...”
Cảnh Nhiên không nói gì. . . Duy trì lấy tư thế dây dưa cùng một chỗ, cứng ngắc đợi, quả nhiên cảm thấy lực đạo cô cắn hắn dần dần nới lỏng.
Thật lâu.
“Trưởng tiệm, anh vịn cô ta đứng lên đi, giống như đã ngủ.”
“Oh.” Sở Bạch vươn tay đi đỡ, lại phát hiện tay Trần Việt còn níu chặt lấy quần áo Cảnh Nhiên, tâm tư đi lòng vòng, nói ra, “Cậu ôm cô ấy đứng lên đi, cô ấy đang tóm lấy cậu, nếu như giật ra, cô nhất định sẽ làm ầm lên.”
Cảnh Nhiên tiếp tục không nói gì, đành phải nhận mệnh dưới sự trợ giúp của Sở Bạch, đứng dậy ôm lấy Trần Việt, ngây ngốc mà hỏi thăm, “Trưởng tiệm, vậy làm sao bây giờ?”
Sở Bạch cười như không cười nhìn nhìn hắn, “Đương nhiên là lên trên thuê phòng, cô ấy uống say cũng không dám về nhà, sau đó phiền toái cậu chiếu cố cô ấy, đợi cô ấy tỉnh lại cậu có thể đi.”
“Tại sao là tôi ở lại!” Cảnh Nhiên không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt.
“Bởi vì người cô nắm chặt là cậu a! Hơn nữa cậu cảm thấy tôi giống như là người biết chiếu cố người khác sao?” Sở Bạch cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, giọng điệu có nồng đậm uy hiếp.
Cảnh Nhiên âm thầm oán: anh thật đúng là không giống người biết chiếu cố người khác, anh càng giống là người biết hại người!






Cảnh Nhiên không cách nào đấu lại với trưởng tiệm, chỉ phải ngoan ngoãn ở lại chiếu cố Trần Việt, nhìn cô ngủ không quá an ổn trên giường hồi lâu, chỉ cảm thấy mình và cô dây dưa quả thực không giải thích được.
Nhưng nếu không nói chuyện Trần Việt là đồng tính luyến ái, hắn thật thích cô, vô luận là từ tướng mạo bên ngoài của cô, hay là tính tình hào sảng của cô, đều rất được lòng hắn, tuy cô rất mạnh, nhưng cũng là tại trong phạm vi có thể dễ dàng tha thứ, chỉ tiếc cô không thương đàn ông (Chẳng lẽ anh trai Cảnh có khuynh hướng ngược đãi?!! 囧)
Trần Việt lăn vài vòng trên giường, mồm miệng không rõ thì thào nói nhỏ: “Chết khát. . . Nước. . . .”
Cảnh Nhiên ngồi ở một bên luống cuống tay chân rót một ly nước, ngồi vào đầu giường đỡ cô lên, để thân thể mềm nhũn của Trần Việt tựa ở trên người hắn, vừa đút một ngụm, người tựa ở trên người hắn lại không thành thật chấn động, sau đó đã bị sặc, phát ra ho khan liên tiếp.
Cảnh Nhiên vốn vịn cô, tay chân đã không quá mức lưu loát, bị cô quằn quại như vậy, nước trong ly lập tức đổ lên người cô.
“Cảnh Nhiên?!” Tầm mắt Trần Việt mê ly, thực sự chuẩn xác hô lên tên của hắn.
Xuất phát từ ý thức bảo vệ, Cảnh Nhiên vừa gật đầu, vừa lén lút lui về sau hai bước: “Cô đã tỉnh? Tôi phải đi về đây.”
Suy nghĩ của Trần Việt vẫn còn trong một mảnh hỗn độn, nhu thuận gật gật đầu, lập tức lại nhíu mày, “Không nên không nên, tôi còn chưa có đánh anh, anh đừng có đi.” Nói xong liền giãy dụa ngồi dậy, xem ra cảm giác say xác thực là biến mất không ít.
Cảnh Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, “Chị hai! Chuyện cô và Cảnh Mân chia tay, thật sự chuyện không liên quan đến tôi.”
“Chuyện không liên quan anh? Nếu như không phải anh phản đối cô ấy, sao cô ây đột nhiên chia tay với tôi!” Nói lên hai chữ chia tay, cô nhíu nhíu mày lần nữa, vươn tay đi xoa huyệt Thái Dương, đối với cô mà nói, việc chia tay, thật là đả kích không nhỏ.
“Tôi đã nói với em ấy tôi sẽ không phản đối em ấy kết gi¬ao với con gái rồi, nói sau Mân Mân lớn như vậy, em ấy cũng có ý nghĩ của mình, tôi căn bản là không cách nào can thiệp.” Cảnh Nhiên cảm giác mình thật sự còn oan hơn Đỗ Nga, chẳng lẽ mặt hắn giống người xấu lắm sao?
“Tôi không tin!” Lời còn chưa dứt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy cô vừa mới đứng người lên, người đã nhanh chóng vượt đến trước mặt hắn, đôi bàn tay trắng như phấn vung lên, đánh trúng mục tiêu là cái cằm Cảnh Nhiên.
Mà Cảnh Nhiên bị nắm tay như trong điện quang hỏa thạch (như sấm sét), đánh cho cả người thẳng tắp ngửa ra sau, chật vật lui vài bước, bụm lấy cái cằm khó có thể tin nhìn cô.
“Cô, người phụ nữ này bị làm sao vậy! Động một chút lại đánh người.” Hắn vuốt vuốt cái cằm, cười khổ an ủi mình, khá tốt cô vừa tỉnh lại chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, một quyền này nhiều nhất cô chỉ dùng hai phần lực, còn không tính đau.
“Đó chính là anh!” Lúc này trong đầu Trần Việt rất hồ đồ, đang làm cái gì chính cô ta cũng khống chế không được, chỉ biết là cần phải đánh hắn vài quyền, đánh hắn mới có thể thoải mái một chút.
Nhớ mang máng tình hình xế chiều hôm nay Cảnh Mân tìm cô, cô gái nhỏ đáng yêu kia vẫn trước sau như một xấu hổ và e sợ, nhưng lời nói ra, lại làm cho cô không biết theo ai.
Làm cho cô cảm thấy buồn cười chính là, vì cái gì nói lời của Cảnh Mân, đều giống với những cô