
Tác giả: Quản Ngai
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341319
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1319 lượt.
chầm chậm về nhà.
Đi lên cầu thang, trong bóng tối mờ mờ, đứa con gái nhà bên đang ngồi trên bậc thang hút thuốc.
- Bạn trai sao rồi?
Tôi ngồi xuống mỉm cười hỏi nó.
- Cũng không tệ lắm, hì hì.
Con bé nhìn tôi nhoẻn miệng cười, gương mặt đỏ bừng lên một cái kỳ quái, ngượng ngùng tránh né ánh mắt của tôi, nhưng điệu bộ thì có vẻ rất nhởn nhơ tự đắc.
Tôi thấy tim hơi thắt lại, biết con bé đã không còn là một con bé đúng nghĩa nữa rồi, kể từ bây giờ một mệnh đề triết học liên quan đến nhục thể và tinh thần sẽ đeo bám nó suốt đời. Nhưng cũng không biết làm gì để giúp nó, đành lấy sức khạc ra một cục đờm, như muốn dìm chết thằng bé đã lợi dụng con nhỏ trong đống đờm ấy vậy.
Phía trước có một bóng người đi tới.
Con bé liếc thấy, vội vàng dụi tắt điếu thuốc, chỉnh lại quần áo ngồi ngay ngắn.
Tôi thở dài, tạm biệt con bé, lên lầu đi ngủ.
Trước khi ngủ, lật cuốn “Mặt nạ giới tính”[9'> của Camille Paglia[10'> ra xem.
Đọc được một câu thế này: Buông thả là phong cách che đậy kiểu cầu kỳ của chủ nghĩa lãng mạn thời kỳ cuối.
Lấy làm cảm khái: Buông thả mà người ta nói là trên phương diện văn hóa, còn loại như tôi thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện trên giường. Sự buông thả về tinh thần làm cho người ta trở nên cao quý, còn sự buông thả nhục thể lại chỉ khiến con người thêm mệt mỏi.
[9'> Sexual Personae
[10'> Nhà xã hội học người Mỹ
Thở dài, xuống, nheo nheo mắt nhìn lên trần nhà.
Một con gián đang chầm chậm bò qua.
Chán chẳng buồn bò dậy đập. Dù sao có đập cũng không diệt được hết cái giống này, lịch sử của chúng còn lâu đời hơn cả khủng long, nói gì đến loài người nhỏ bé. Ánh mắt dịch chuyển dần theo con gián, nhãn cầu chuyển động, đầu vẫn giữ yên tại chỗ. Được một lát thì nhãn cầu đã đến sát khóe mắt, con gián từ từ ra khỏi tầm nhìn. Tôi thử tiếp tục di động nhãn cầu, thậm chí đến mức lòi ra bên ngoài mà vẫn không thấy nó đâu. Ngại quay đầu, đành bỏ cuộc.
Bật đầu CD lên.
“Hành khách” của Vương Phi.
Bài hát Bất Bất thích nhất.
Nghe đi nghe lại, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi nằm mơ.
Một giấc mơ dài.
Dường như dài cả đời người.
Người đầu tiên mơ thấy, là Bất Bất.
“Chúng ta chẳng giúp gì được cho đối phương, ngược lại, còn giống như hai kẻ mắc bệnh truyền nhiễm, chỉ biết lây bệnh mà không thể giải thoát cho nhau.”
Quen biết Bất Bất là chuyện của mấy năm trước.
Một lần tụ tập bạn bè, mọi người quậy rất ác, ai cũng uống say bí tỉ. Theo lệ thường, đám đàn ông chia nhau phụ trách đưa đám con gái về nhà. Tôi cũng được “phân” cho một cô. Một cô gái lạ, lúc uống rượu có chào nhau mấy tiếng, cụng ly mấy lượt, ấn tượng cũng không xấu lắm, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Cô gái là người nơi khác, đến đây du lịch, trú trong một khách sạn. Tôi đành lái xe đưa cô gái đã say mềm như bún này về phòng trong khách sạn. Cô bé vật ra giường, nằm yên bất động. Tôi ngồi trong căn phòng trống huếch, nhìn cô gái lạ trên giường, không biết phải làm gì.
Bật tivi lên, đúng lúc đang chiếu lại cảnh tượng vụ khủng bố 11- 9 ở Mỹ, tôi đực người ra nhìn làn khói đen bốc cao ngùn ngụt trên màn hình. Đúng lúc này, cô gái đột nhiên lên tiếng, nói buồn nôn. Tôi vội chạy đi lấy thùng rác, đỡ dậy, cho cô nôn ọe một lúc lâu, rồi lại đi kiếm giấy ăn lau sạch tay và miệng, rót nước cho cô uống, đỡ cô nằm xuống, giúp cô cởi giày, nới bớt quần áo, đắp chăn lên. Một lát sau thì cô gái thiếp đi. Tôi buồn chán tắt tivi, dựa lưng vào thành giường ngẩn người ra, nghĩ về những người dân mỹ bị thiêu cháy đen kịt, được một lúc thì bò sang chiếc giường khác ngủ. Nửa đêm cô gái lại buồn nôn, tôi bò dậy, lại tất bật mất một lúc, uống xong mấy ngụm nước, cô gái liền gục đầu vào lòng tôi, cứ ôm chặt không chịu buông, một lát sau thì ngủ mất. Ôm một cô gái gần như khỏa thân trong lòng, chạm vào làn da mát mịn, tôi không kiềm lòng được, cúi xuống hôn lên vai cô. Cảm giác nhẹ nhàng khi môi và da chạm nhau, khiến tôi ngây ngất, tiếp tục hôn dọc xuống cánh tay, rồi ngược trở lại lên miệng. Cô gái đang mơ mơ tỉnh tỉnh cũng hôn lại tôi. Cả hai cùng hứng thú vồ vập lao vào nhau ...
Giác quan thứ sáu làm tôi tỉnh lại. Căn phòng tối tăm, bừa bãi bẩn thỉu.
Tôi ngồi ngây ra không biết phải làm sao, cảm thấy đúng là mình không tốt thật, đành thở dài, bò dậy, chui vào trong chăn cùng với cô, ôm chặt lấy, định nói câu xin lỗi mà không biết biểu đạt thế nào, chỉ đành im lặng.
- Anh ăn hiếp tôi!
Cô gái mệt mỏi gục đầu vào lòng tôi, dấu gương mặt trong mái tóc dài mềm mại, giọng nói đầy vẻ uất ức, một lúc sau thì bật khóc. Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên ngực tôi.
- Xin lỗi, là anh không tốt.
Tôi thành tâm nhận lỗi.
Vẻ trầm lặng và ai oán của con gái đặc biệt dễ làm tôi xúc động. Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên cảm thấy đã nợ cô thứ gì đó, rất muốn chăm sóc cô để bù đắp lại.
- Anh thích em không?
Cô gái lau nước mắt, rồi hỏi tôi.
- Cũng được.
Tôi trả lời.
- Anh sẽ chăm sóc em chứ?
- Sẽ.
- Cùng sống