Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bên Nhau Trọn Đời

Bên Nhau Trọn Đời

Tác giả: Cố Mạn

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341189

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1189 lượt.

ơi lạnh do vừa từ ngoài vào, môi Dĩ Thâm lại ấm nóng, nhưng hơi ấm này khiến chị xót xa, nước mắt chị ứa ra, từng giọt lăn xuống.
Mãi đến khi… tay chị bị một bàn tay nắm chặt.
Dĩ Thâm!
- Anh tỉnh rồi ư?
Trong một thoáng đầu óc Mặc Sênh trở nên trống rỗng, mắt bị mờ bởi nước mắt, khuôn mặt Dĩ Thâm chập chờn, nhưng giọng nói phẫn nộ của anh chị nghe rất rõ:
- Cô làm gì vậy? – Mặt Dĩ Thâm đanh lại, giọng nói thật đáng sợ – Triệu Mặc Sênh rút cục cô có ý gì?
- Tôi… – Chị vừa mở miệng đã vội im bặt, mọi ý nghĩ bay đâu mất. Trong mấy giây chị ngây người bối rối nhìn anh, cảm thấy bàn tay mỗi lúc càng bị siết chặt, hình như muốn bóp nát mới thỏa. Mặc Sênh không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn ứa ra.
Sao lại như vậy? Chị nghe cái vật từng kiên cố trong lòng chị đang bị đập vỡ, âm thanh của nó khiến chị kinh hoàng. Còn ánh mắt giận dữ truy bức của Dĩ Thâm lại khiến chị mềm lòng. Chị cũng không biết mình đang làm gì, chẳng phải chị muốn đoạn tuyệt với quá khứ, kể cả với anh? Nhưng vừa rồi chị đã làm gì? Mặc Sênh hoàn toàn mất phương hướng.
“Chạy đi thôi! Nhanh chóng rời khỏi nơi này!”.
Ý nghĩ vừa mới lóe lên, lập tức thúc đẩy hành động. Không biết bằng sức mạnh nào chị thoát khỏi bàn ta siết chặt như kìm của Dĩ Thâm, vụt chạy ra ngoài.
Sau lưng giọng Dĩ Thâm như con thú bị trúng tên:
- Triệu Mặc Sênh, cô dám đi? Đáng chết!
Dĩ Thâm nhìn Mặc Sênh mở cửa, anh ngồi bật dậy dứt dây chuyền ở tay, định chạy ra cửa ngăn lại. Nhưng do nằm lâu, chân rất yếu, nên loạng choạng, ngã vật ngay tại giường.
Đương nhiên Mặc Sênh không hề biết.
Mặc Sênh hoảng loạn theo một nhóm người đi vào thang máy, những người cùng đi thoạt nhiên nhìn người phụ nữ mắt đỏ hoe chạy vào thang máy, nhưng lập tức họ trở về với suy nghĩ riêng của mình. Cũng phải thôi, bệnh viện là nơi hàng ngày chứng kiến bao nhiêu tình huống sống chết vui buồn, một người đẫm nước mắt đi vào thang máy có gì là lạ?!
Ra khỏi thang máy yên tĩnh, tiếng ồn ào ở hành lang đập vào tai khiến chị choáng váng. Hành lang rất đông người, bỗng nhiên Mặc Sênh không biết mình phải đi hướng nào
.
“Đi đâu bây giờ?”
Chẳng phải vẫn biết thế sao? Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng không nơi nào không có Dĩ Thâm?






Ly hợp
- Hà… luật sư Hà sao? – Mỹ Đình ngạc nhiên nhìn người xuất hiện ở cửa – Luật sư Hà anh đang nằm viện cơ mà?
- Tôi vừa ra viện sáng nay, Mỹ Đình, lát nữa cô mang tài liệu về vụ án công ty ANAS sang phòng tôi nhé – Dĩ Thâm vừa đi vừa nói – Mấy ngày nay không có tình hình gì đặc biết chứ?
- Có! – Mỹ Đình vội giở cuốn sổ ghi chép thông báo những thông tin quan trọng, do dự một lát cô nói – Luật sư Hà, có một nữ phóng viên của tạp chí Tú sắc mấy lần gọi điện muốn phỏng vấn anh, cô ấy cũng đã đến đây một lần rồi. Cô ấy nói là bạn học cùng trường ngày xưa với anh, anh có gọi lại cho cô ấy không?
Nghe nhắc đến tạp chí Tú sắc mắt Dĩ Thâm sáng lên, nhưng lập tức trở
lại bình thường:
- Cũng chưa hẳn – Dĩ Thâm giơ tập tài liệu trong tay – Tôi còn nhớ, về mặt này cả cậu và cậu Viêm đều không thành thạo cho lắm.
Hướng Hằng hừ một tiếng:
- Chúng tôi có bất tài cũng không gục ngã trong phiên tòa.
- Hướng Hằng! – Dĩ Thâm dựa lưng vào thành ghế nhìn Hướng Hằng vẻ bất lực – Tôi không hề có ý định đùa với tính mạng mình đâu.
- Lúc bình thường cậu không… – Hướng Hằng nhìn Dĩ Thâm, hỏi thẳng – Cô ấy đi rồi đúng không?
Mặt Dĩ Thâm sa sầm, anh hỏi lại:
- Cậu đi tìm cô ấy phải không?
Hướng Hằng gật đầu, nhìn mặt Dĩ Thâm thở dài:
- Xem ra tôi đã bò lành chữa thành bò què rồi.
- Không, tôi phải cảm ơn cậu – Dĩ Thâm lạnh nhạt nói – Nếu cô ấy không giáng cho tôi một đòn chí mạng thì tôi chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.
- Cậu… – Hướng Hằng mở miệng định nói rồi thôi.
- Cậu yên tâm! – Dĩ Thâm nhìn người đồng nghiệp thái độ rất bình tĩnh – Tôi và cô ấy hoàn toàn kết thúc. Không, phải nói thế này, sự tự nguyện của tôi đã hoàn toàn kết thúc.
***
Mười một giờ đêm, Dĩ Thâm cho xe vào gara, đi vào cầu thang máy, đầu óc vẫn nghĩ tới cuộc đàm phán ngày hôm sau. Thời gian này hầu như anh không về nhà trước mười giờ đêm, cùng một lúc anh thụ lý mấy vụ án, bận tối mắt. Hướng Hằng đã chán khuyên can, Viêm thì cười khì khì tính con số thu nhập của văn phòng trong quí này tăng được bao nhiêu, còn nói thêm là sẽ chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt cho Dĩ Thâm.
Thực ra Dĩ Thâm cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng anh cần sự bận rộn như vậy.
Thang máy dừng lại ở tầng mười hai. Dĩ Thâm bước ra, vừa móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa. Tay anh bỗng khựng lại khi nhìn thấy người ngồi trước cửa nhà mình.
Cô ta khoác áo len mỏng, hai tay ôm gối ngồi trước cửa phòng anh, cầm tỳ vào đầu gối, mắt đăm đăm hướng về phía cầu thang.
Nghe tiếng bước chân, cô ta ngẩng lên. Trông cô ta có lẽ còn tiều tụy hơn một người bệnh như anh, khuôn mặt hơi gầy, cằm nhọn, cặp mắt to hơi hoảng hốt khi nhìn thấy anh. Cả người cô ta như chìm trong tuyệt vọng, như bị dồn vào đường cùng.


XtGem Forum catalog