
Tác giả: Phương Tranh
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341849
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1849 lượt.
mua.”
Giản Minh vội đón lấy thùng xốp, xót xa, “Chị và anh trai phải dậy sớm cỡ nào mới đi mua được?”.
La Thế Triết đành phải lái xe bỏ đi, cho dù Lăng Lệ không có ở đó, anh cũng không có cơ hội, đây là thái độ của Lăng Khang và Văn Quyên, họ và Giản Minh mới là người một nhà, có chung sở thích, thói quen, và cùng nhau trải qua hiện tại, quan hệ vững chắc, bền chặt không gì phá vỡ được.
Trọng Hằng đã khởi hành đuổi theo chú Hai, báo tình hình về cho gia đình, tình trạng của chú Hai vẫn như cũ, không có tiến bộ. Sắp xếp nhà cửa xong xuôi đâu vào đấy, nhờ vợ chồng anh chị Lăng Khang trông giúp Đông Đông, Giản Minh xách hai va ly hành lý to đùng, đa phần là những thứ Lăng Lệ hay dùng, đi thăm Lăng Lệ. Khu vực thiên tai rất hỗn loạn, Giản Minh nhìn thấy Lăng Lệ, râu ria lởm chởm, những tia máu đỏ hằn lên trong đôi mắt, đang rửa vết thương cho một người dân, nhìn trông có vẻ như một người khỏe mạnh bình thường, kỹ thuật điêu luyện, chỉ có nói hơi ít, mặc dù không nói chuyện, giao lưu với bệnh nhân, cũng may có Mễ Lợi ở bên cạnh nhắc nhở. Mặc dù y chú của Lăng Lệ được viết rất cẩn thận, nhưng trạng thái tinh thần của anh vẫn có gì đó bất thường, cho nên phải nhờ chuyên gia trong đoàn này xem qua lại một lần cho đảm bảo.
Sự xuất hiện của Giản Minh, Lăng Lệ cũng không hề có bất kỳ một phản ứng nào, giống như cô là người xa lạ, chẳng buồn nhìn lâu hơn một chút. Trước khi Giản Minh đến đây, mặc dù đã được Trọng Hằng và Mễ Lợi dặn dò rồi, đối với việc này cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi phải thật sự đối mặt, vẫn có chút khó chấp nhận được, cho dù vẻ ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim như đã vỡ vụn ra từng mảnh.
Từng cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt, trên cầu thang của khoa Nội tiết, anh kéo cô đang có hiện tượng hạ đường huyết dậy, đặt một tay cô để lên cánh tay anh, chậm rãi dìu cô đi, nâng niu cô như lá ngọc cành vàng. Để được gặp mặt cô, mỗi ngày không biết bao nhiêu lần, đi ngang qua phòng bệnh của cô. Để tìm được người cố ý mất tích là cô, anh đã suy nghĩ hết cách, không bao giờ từ bỏ, khi bị cô từ chối cũng chưa bao giờ muốn rút lui. Hai người đã từng đứng trong phòng tắm chật hẹp của phòng bệnh ôm nhau khóc, anh đã từng ngốc nghếch tính toán xem, từ nhà cô đến cửa hàng tiện lợi phải đi bao nhiêu bước, giữa họ đã có những giây phút thân mật không có gì ngăn cách được, hai tâm hồn như hòa làm một, hiểu về nhau, vốn dĩ nghĩ rằng, họ có thể ở bên nhau, cùng nhau đi đến cuối cùng… Giản Minh biết rằng, cô nên sống lý trí một chút, con người sống vẫn có thể hít thở không khí, tận hưởng ánh nắng mặt trời, không nên ghen tuông, ganh ghét với người đã chết, nhưng mỗi một lần đứng trước mặt Lăng Lệ, đối diện với thái độ lạ lẫm, đờ đẫn, lạnh nhạt, mông lung của anh, Giản Minh đều nghĩ rằng, Phương Nam, cô đã thắng rồi, cô đã dẫn theo một Lăng Lệ sôi nổi, nhân hậu, trong sáng, đẹp đẽ đi xuống địa ngục của cô rồi.
Mấy ngày ở khu vực bị thiên tai cùng với Lăng Lệ, thực ra cũng không rảnh rỗi chút nào, Giản Minh chủ động đứng ra lo việc công ích, lấy thân phận là người nhà của Lăng Lệ, nói lời xin lỗi với trưởng đoàn cứu trợ y tế và tất cả bác sĩ đi cùng đoàn, theo lý thì đáng lẽ phải đến đây giúp đỡ người ta, nhưng tình hình của Lăng Lệ rõ ràng cần phải có người giúp đỡ lại anh nữa, Giản Minh cúi người, “Xin lỗi, làm phiền cho mọi người rồi.”
Cũng may ở đây có rất nhiều bác sĩ không chỉ một lần từng đi cứu trợ y tế ở Tây Tạng và các khu vực bị thiên tai trước đây với Lăng Lệ, cũng nói luôn, “Không cần phải khách sáo, mặc dù nói cách xử lý lần này của chị Đường có chút cực đoan, nhưng chị ấy làm vậy là đúng, để anh Lăng tới đây một thời gian sẽ có lợi cho anh ấy. Hơn nữa, chuyên môn của anh ấy không bị ảnh hưởng gì cả, không mang đến phiền phức nào cho chúng tôi cả, anh ấy ngoan lắm. Ha ha ha, không cần phải lo lắng, chị Đường có nói trước với tôi rồi, việc của anh ấy bọn tôi cũng hiểu rồi, anh Lệ là một người trọng tình nghĩa, nhất thời suy nghĩ không có lối thoát, cô cũng phải kiên cường lên…”.
Giản Minh cũng muốn kiên cường một chút, ở lại khu vực thiên tai mấy ngày, nhưng cô cảm nhận được một cách rõ ràng rằng sức khỏe của mình cũng không ổn, không ăn uống được gì, chóng mặt, buồn nôn. Mặc dù nói bản thân đang ở trong đoàn cứu trợ y tế, nhưng Giản Minh cảm thấy rằng cô không nên chiếm dụng và lãng phí thuốc men của đoàn, những người cần bác sĩ còn nhiều hơn cô, muốn kiểm tra gì cũng nên về nhà trước đã. Hơn nữa, trước đây có nói cha mẹ đến dự hôn lễ của mình, bây giờ hôn lễ không tổ chức được như đã dự kiến, cũng phải quay về nói với cha mẹ một tiếng. Trước khi đi, cô tỉ mỉ liệt kê hết tất cả mọi việc cần bàn giao lại lên một tờ giấy, giao cho Mễ Lợi, làm Mễ Lợi cũng phải bật khóc, vừa trả lời sẽ ghi nhớ, vừa nói, “Thím Hai, thím thật tốt.”
Buổi sáng hôm Giản Minh về, vẫn giúp Lăng Lệ đánh răng rửa mặt cạo râu như mọi khi, giọng nói dịu dàng, dỗ dành anh, “Nào, súc miệng, nhổ ra…”. Lăng Lệ lúc này đây tỏ ra rất nghe lời, phối hợp với cô, cũng chỉ như thế mà thôi,