Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Phương Tranh

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341860

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1860 lượt.

hìn thấy anh ấy?”.
Vệ sĩ trả lời, “Em cũng thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao vừa vào đã đi ra ngay? Em nhìn thấy sắc mặt, tinh thần anh ấy rất tồi tệ, còn mặc cả áo blouse trắng, cứ nghĩ có chuyện gấp cần tìm chị.”
Tại sao bước vào không nói năng gì đã đi ra? Giản Minh nhìn La Thế Triết, tâm tư cô như bị La Thế Triết xuyên thấu, “Có phải hiểu lầm cái gì rồi không?”. Giản Minh đang định mở miệng, anh tiếp lời ngay, giọng điệu có chút hậm hực vì nỗi thất bại vừa nãy bị Giản Minh nói “không yêu”, không thèm để ý gì nữa, thể hiện lòng dạ tiểu nhân của mình ngay trước mặt cô, “Nếu như anh ta hiểu lầm, anh sẽ không giúp em giải thích đâu, là do anh ta ngốc, hơn nữa anh rất vui nếu như anh ta phá hỏng tình cảm giữa hai người theo kiểu hiểu lầm này.”
Giản Minh bị “lòng dạ tiểu nhân” của La tiên sinh làm cho dở khóc dở cười, đuổi anh đi, “Được rồi, vệ sĩ sẽ đưa em về, tạm biệt.”
Trên đường đến bệnh viện, Giản Minh muốn gọi điện thoại cho Lăng Lệ hỏi xem có chuyện gì, cô không tin kiểu hiểu lầm đó, việc đi gặp La tiên sinh, cô đã nói trước với anh rồi, như thế này mà cũng hiểu lầm được thì cũng quá là không thể tin nổi nhỉ? Đợi đến khi lấy được điện thoại ra mới phát hiện điện thoại mình hết pin, không kịp thời gọi điện thoại cho Lăng Lệ được, trên đường chẳng hiểu sao còn kẹt xe, đi mãi mới tới bệnh viện, bảo vệ sĩ cứ về công ty trước, cô tới tòa nhà cũ của khoa Nội tiết tìm Lăng Lệ. Hôm nay không khí ở khoa Nội tiết nặng nề một cách khó hiểu, ai nấy đều cúi đầu lặng lẽ làm việc, đôi lúc có y tá nói thì thầm dăm ba câu, nhưng rõ ràng sắc mặt mọi người đều rất u ám.
Đường Nhã Nghiên thẫn thờ ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy Giản Minh đến, ánh mắt sáng lên, đôi môi mấp máy, hình như định nói gì đó, nhưng mãi một lúc cũng chẳng nói gì, thậm chí đến câu chào hỏi thông thường còn không có. Trực giác Giản Minh mách bảo, chắc xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng hoảng sợ, “Chị Đường, anh Lệ đâu rồi ạ?”.
Nhìn bộ dạng Đường Nhã Nghiên có vẻ như rất đau đầu, rất khó xử, “Đi rồi, chị vừa tiễn chú ấy đi.”
“Đi rồi? Đi đâu?”.
“Đội cứu trợ y tế cho vùng gặp thiên tai mà đáng lẽ chị phải đi ấy.”
Giản Minh giương to mắt lên nhìn, thái độ không nói cũng hiểu, vì sao như vậy? Lẩm bẩm, “Anh ấy sắp xin nghỉ phép để tổ chức đám cưới, mấy ngày nữa bọn em phải tổ chức tiệc rượu rồi, tiếp theo đó còn đi du lịch để hưởng tuần trăng mật nữa.” Chuyến du lịch đó, Giản Minh đang rất mong chờ, cô vẫn chưa có cơ hội được đi chơi với Lăng Lệ bao giờ.






Đường Nhã Nghiên yếu ớt, khẽ nói, “Giản Minh, xin lỗi, chị cũng đang suy nghĩ, quyết định của chị quá là vội vàng, nhưng chị không còn lựa chọn nào khác.”
Giản Minh sốt ruột, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Đường Nhã Nghiên nhìn cô, rất khó phân tích được có nội dung gì bên trong ánh mắt ấy, “Giản Minh, Phương Nam chết rồi.”
Giản Minh không thể tin nổi, “Nhanh như vậy sao? Cái gì mà tế bào ung thư di căn…”. Im miệng ngay lập tức, làm gì có chuyện tế bào ung thư di căn chỉ trong vòng một đêm. Cho nên, việc làm cô lo lắng, sợ hãi nhất đã xảy ra sao? Cô trơ mắt nhìn Đường Nhã Nghiên.
“Tự tử.” Đường Nhã Nghiên nói, “Nhảy từ tầng cao nhất của khu nhà của khoa Nội tiết vừa mới xây xong, cao hai mươi mấy tầng, chết ngay tại chỗ.”
Văn Quyên ôm lấy Giản Minh, “Em khá lắm, chị dâu biết ngay mà, chưa bao giờ nhìn lầm em. Chú Lệ suy sụp tinh thần như thế, phải dời hôn lễ lại, anh chị thay mặt chú ấy xin lỗi em, em đừng trách chú ấy, có trách thì cứ trách anh trai và chị dâu không sắp xếp tốt mọi việc.”
Giản Minh vốn dĩ vẫn kiềm chế được, nghe Văn Quyên nói như thế, nỗi tủi thân trào dâng trong lòng, không sao kiềm chế lại được, ôm lấy Văn Quyên khóc to đau khổ. Thực ra, trong lòng mọi người đang lo một chuyện, chỉ là không tiện nói ra, hôn lễ đó, mọi người đều không chắc chắn, không biết có còn có cơ hội tổ chức hay không.
Có tổ chức hôn lễ hay không rốt cuộc vẫn phải để sau rồi tính, tình hình trước mắt mới gấp gáp. Một bên Mễ Lợi thông báo tình hình của Lăng Lệ về cho gia đình, một bên Trọng Hằng nghỉ phép thu dọn hành lý, đến ngay chỗ của Lăng Lệ và Mễ Lợi. Mễ Lợi nói Lăng Lệ vẫn như người mất hồn, phản ứng yếu ớt với thế giới bên ngoài. Mễ Lợi chưa từng tham gia vào trận chiến như vậy, ngoài ra còn nói Lăng Lệ là chú Hai, bình thường nếu như nhìn thấy giáo viên hướng dẫn mình bị như thế, cô đã cảm thấy đau lòng rồi, huống gì lại là người thân mà Trọng Hằng để tâm nhất, coi trọng nhất, cô khóc thút thít trong điện thoại với Trọng Hằng, mặc dù nói chuyện người nào đó chết đi to tát lắm, nhưng không thể không trách móc Phương Nam mấy câu. Trong mắt gia đình họ Lăng, mặc dù Phương Nam chết rồi, nhưng khó có thể nào được tha thứ.
Buổi tối, vợ chồng Lăng Khang muốn giữ Giản Minh và thằng bé ở lại qua đêm, Giản Minh không đồng ý, thực ra, trong những tháng ngày khó khăn như thế này, hiển nhiên ở lại trong căn nhà rộng rãi này, được sống bên anh trai và chị dâu, thời gian có lẽ sẽ dễ dàng trôi qua hơn


The Soda Pop