
Tác giả: Quý Nhu
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134615
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/615 lượt.
làn khói trắng phiêu tán.
Kết quả? Mạnh Lực Côn vẻ mặt suy sụp, "Hai ngày nay anh không phải đã thấy kết quả rồi sao?"
"Anh cái gì cũng không thấy." Mạnh Đình tiện tay ném một bộ quần áo cho Lực Côn, giọng nói căng thẳng như có tâm tình bị đè nén, ra lệnh: "Mặc nó vào, bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ muốn nhìn thấy người mình muốn thấy."
"Coi như mặc có quần áo của đàn ông vào thì thế nào? Em căn bản. . . . . ." Lực Côn cầm bộ quần áo kia lên, bất đắc dĩ lầu bầu nói.
"Nói xong chưa."
"Em căn bản đối với phụ nữ không có hứng thú, thậm chí phát hiện mình bắt đầu có cảm giác đối với đàn ông. . . . . ." Lực Côn lúc này mới ấp a ấp úng nói.
Mạnh Đình giơ tay không muốn Lực Côn nói tiếp.
Thật sự là đủ rồi! trên mặt Lực Côn lộ ra vẻ mặt "Ngượng ngùng", trực tiếp thuyết minh tình trạng của mình đã hỏng bét tới trình độ nào.
Không khí yên lặng, làm cho người ta cực kỳ lo lắng.
"Cho nên, coi như anh có đem em cột vào trên giường rồi cho phụ nữ leo lên, em. . . . . . Cái đó cũng không dùng được." Lực Côn thẳng thắn nói.
"Hữu dụng hay không, phải thử đã hãy nói." Mạnh Đình dập tắt lời của Lực Côn, đồng thời cho một câu kết thúc.
"Thử? Thử cái gì?"
Mạnh Đình đem tờ báo ném qua, sau đó khí định thần nhàn nhã chờ Lực Côn kêu rên.
"Này cái này là cái gì. . . . . ." Lực Côn quả nhiên bắt đầu quỷ khóc thần gào, chỉ vào dòng chữ được in đậm \' Tìm bạn đời \', oa oa kêu to: "Đây quả thực là điên rồi! Em cũng không phải là động vật muốn lai giống."
"Em nói đúng một chuyện, đối với Mạnh gia mà nói, chính là muốn cái kết quả này, đây cũng chuyện mà anh đã đồng ý với Dì Huệ."
"Anh đã đồng ý với mẹ em cái gì? Mạnh Đình, anh lúc nào thì bắt đầu nghe lời bà ấy như vậy?"
"Cái này không gọi là nghe lời, chỉ là theo như thỏa thuận." Mạnh Đình nhàn nhạt lên tiếng.
"Hai người ra điều kiện trao đổi? Nhất định là như vậy rồi, có đúng hay không?" Lực Côn ngẩn người, mới chợt hiểu ra, nói.
"Một người thì muốn tìm lại con trai, một người thì muốn tìm lại mẹ, cứ như vậy." Mạnh Đình nói thẳng.
Lực Côn đột nhiên ngậm miệng. Mặc dù hắn chưa từng gặp qua mẹ đẻ của Mạnh Đình, nhưng, hắn biết Mạnh Đình từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm bà, biết được giao dịch của hai người, hắn không thể trông cậy vào thuyết phục Mạnh Đình rồi.
Nhưng nói đi nói lại, chuyện này có liên quan đến đại sự của cuộc đời, Lực Côn vẫn phải cố gắng hết sức "Dùng nhu khắc cương" .
"Mạnh Đình, mẹ em cùng lắm cũng chỉ là mẹ kế của anh, nhưng chúng ta là anh em nha, cùng cha khác mẹ vẫn là cùng huyết thống, anh. . . . . . Cần gì phải giúp đỡ người ngoài, để tổn hại đến tình anh em của chúng ta như vậy?"
Vì muốn được tự do, đến mẹ đẻ của mình cũng thành." Người ngoài" ?
Những nếp nhăn ở khóe môi khi cười xuất hiện, Mạnh Đình dùng giọng lành lạnh vô cùng kiên định mà nói: "Em đã sớm hỏng mất rồi, anh đến đây là muốn giúp em chữa trị tận gốc."
"Anh. . . . . ."
"Hơn nữa sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần có hiệu quả là được.”
Đem tờ báo vò thành một cục, Lực Côn sụp mặt ngồi xuống giường."Hiệu quả gì? Có người tới báo danh mới là lạ!" Giọng nói có chút biến chuyển, lời này hỏi ra có chút lo lắng: "Đúng rồi, mới vừa là ai nhấn chuông cửa?"
"Phụ nữ."
"Phụ nữ? Không phải là. . . . . . Tới ứng tuyển chứ?"
Cô gái kia là người tới ứng tuyển sao? Nhưng có vẻ là giống tới bắt tội phạm hơn. Đầu hiện ra hình ảnh, khiến Mạnh Đình nở nụ cười có nhiều phần nguy hiểm.
Cô ây rút cục muốn làm cái gì? Vì sao lại kể một câu chuyện xưa ở trước mặt anh? Từ nam bộ lên tìm người? Nụ cười của Mạnh Đình càng thêm lạnh lùng.
Vài ngày trước, anh đã gặp mặt cô, chỉ là cô không nhớ mà thôi.
Dụng ý của cô làm sao anh lại không biết, chỉ là anh muốn chứng minh một điều, anh - Mạnh Đình cho tới bây giờ vẫn không phải là một người dễ bị trêu đùa.
Chỉ là, thấy cô có biểu tình cảnh giác, ánh mắt chán ghét cộng thêm vài phần khiêu khích, trong đầu Mạnh Đình lúc đấy lại có loại. . . . . Cảm giác rất thú vị.
Đầu kia Lực Côn vẫn còn đang hốt hoảng nói lớn: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . ."
"Làm thế nào? Em muốn làm gì thì làm." Mạnh Đình giọng nói có ý cười nói: "Yêu cầu đã viết rất rất rõ ràng, vẫn có người nguyện mắc câu, chuyện như vậy, cũng chỉ là hai bên tình nguyện mà thôi."
"Vậy tai sao cô ấy lại đi?" Lực Côn hỏi.
Thân thể cao to ngã xuống mặt giường mềm mại, giọng nói của Mạnh Đình nghe có chút lười biếng, rồi lại giống như là đang cười, "Sợ, bỏ chạy rồi."
"Bị dọa sao? Anh đã làm cái gì với người ta?"
"Không có. Lần này không có, chỉ là lần sau. . . . . ." Nhắm mắt lại, che đi ý cười trong ánh mắt; chỉ khẽ mím môi, nhưng lại giống một nụ cười giả tạo.
"Đã bỏ chạy, còn có lần sau mới là lạ." Lực Côn nhếch miệng.
"Chạy không xa." Mạnh Đình lạnh nhạt lên tiếng: "Nói không chừng người cảnh sát kia vẫn còn ở nhà cô ấy đấy."
"Cô ấy là ai vậy? Chỗ đó?"
"Lầu hai, anh nghe thấy cảnh sát nhấn chuông cửa lầu hai."
"Lầu hai? Anh nói là cô gái mới chuyển tới lầu hai kia?