
Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi
Tác giả: Cát Cánh
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134702
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/702 lượt.
Anh Đông làm sao có thể nghe không ra chứ.
Cô bé này thật đúng là trong ngoài không đồng nhất, nhìn qua đơn thuần ngu đần, ẩn bên trong lại có cá tính quật cường như thế, nhớ tới tối hôm qua cô rõ ràng có thể cõng anh trở lại, anh liền cười, thật không dám tin tưởng cô rốt cuộc là làm sao có thể làm nhưu vậy được?
Ấn tượng khắc sâu nhất của anh đối với cô, chính là thói quen cắn môi của cô, hành động mờ ám kia có thể biểu hiện ra cô bất đắc dĩ, bất mãn hay đã cố gắng nhiều.
Lập tức, cô đang cắn môi dưới biểu hiện cô bất đắc dĩ.
Ăn no, anh cũng có khí lực cùng cô trêu chọc.“Cô như vậy là muốn đuổi tôi đi hay sao?”
“Tôi, tôi không có ý đó, chỉ là tôi nghĩ vết thương của anh đã được băng bó kỹ, nơi này cũng không phải là địa phương an toàn gì, đi nhanh một chút có lẽ tốt hơn.” Hoàn toàn là vì anh mà suy nghĩ, nhiều săn sóc a~!
“Không phải là có câu nói ‘Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất’ sao? Cho nên nhà cô rất an toàn. Với lại hiện tại đi ra ngoài, người bên ngoài khẳng định vẫn còn tìm tôi, tôi đi ra tương đương với việc tìm con đường chết, cô đã cứu tôi nên cứu cho trót chứ!” anh lưu manh cười nói, lời nói làm cô không biết đường phản bác.
Mạc Tử Nhân quả nhiên tức giận đến nắm chặt tay thành quyền, còn cắn cắn môi dưới. Quả nhiên, cứu anh sẽ gặp hắc đạo, cô thật sự là tự chui đầu vào rọ mà, cô đúng là ngốc a~!
Không phải có câu người tốt sẽ được báo đáp sao? Báo đáp của cô đâu?! Cái này căn bản là thể hiện thế báo hay sao! “Tôi giúp anh báo cảnh sát.”
“Nếu như có thể báo cảnh sát, ngày hôm qua tôi đã chính mình đi tìm cảnh sát. Nếu như cô thật tình muốn tôi chết, vậy thì đi gọi điện thoại báo cảnh sát đi! Tôi khát, làm phiền cô cho tôi một ly trà.”
“Chúng tôi không có trà!” cô nghĩ thật muốn đem nồi đập lên mặt anh, dù sao anh đã bị đánh, được sủng ái đến nỗi cái mũi sưng lên nhìn không ra bộ dáng gì, đánh thêm vài cái nữa cũng không việc gì đi.
“Phiền toái cho tôi một ly nước sôi, cám ơn.” anh không khách khí, vẫn là nói rât lễ phép a~.
Mạc Tử Nhân thở phì phì đem nước đưa cho anh, ánh mắt lạnh lùng phảng phất như bắn ra hai tia hàn khí, thẳng thắn mà nói tính tình của cô rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người có thể làm cho cô tức giận đến nói không ra lời, người trước mắt này là người đầu tiên. “Kia, vậy anh muốn đợi bao lâu?”
“Cô bé, cô nói lắp a!” anh hảo tâm chỉ ra cô đang lo lắng, sợ hãi mà đến độ nói lắp.
“Tôi, tôi…… Tôi mới không có, đó là bởi vì, bởi vì……”
“Bởi vì sao?” anh mặt mày hớn hở hỏi.
“Bởi vì…… Tôi không thích anh, cho nên mới nói lắp.” Mạc Tử Nhân nói ra, vốn tưởng rằng có thể làm cho tâm tình mình tốt hơn, không nghĩ tới vẻ mặt bị thương của Hạ Anh Đông lại làm cho cô cảm thấy băn khoăn.
Không phải là cô đã nói quá đáng đó chứ? Cô cũng không phải là cố ý nói ác như vậy, ai bảo anh một chút cũng không đứng đắn, mà cô lại có chút sợ anh mới không thể lựa lời nói như thế, lần này thật sự nói sai a~, cô nên thu xếp làm sao đây? “Cái kia….”
Giương mắt len lén quan sát anh, thấy thần sắc anh hơi có vẻ cô đơn, cô lại càng cảm thấy xấu hổ. “A Đông, tôi vừa rồi, vừa rồi không phải cố ý nói như vậy, kỳ thật tôi không đòi……”
“Ưạ!” Một thanh âm thật dài cắt đứt áy náy của cô.
Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, nhìn nét mặt của anh từ cô đơn từ từ biến thành nụ cười.
“Ăn quá nhanh, vừa rồi dạ dày không quá thoải mái, ựa! Rốt cục đã khá hơn nhiều.” anh vỗ vỗ bụng, vẻ mặt có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng vẻ mặt Mạc Tử Nhân khẩn trương.“Anh, anh đùa bỡn tôi có phải không? !”
Hạ Anh Đông trừng to mắt, cố làm ra vẻ vô tội. “Có sao? Tôi cái gì cũng chưa nói a!” anh đúng là chưa nói cái gì, chỉ là diễn kịch một chút, nhưng hành động ấy còn lưu manh hơn nói.
“Anh –” Mạc Tử Nhân tức giận đến nói không nên lời, trực tiếp dọn dẹp bàn ăn, đi đến phòng bếp rửa chén.
Anh cười cười hỏi: “Tôi có thể mượn điện thoại không?”
“Có thể.”Âm điệu của cô so với anh còn lạnh lùng hơn.
Hạ Anh Đông cười đến đau ngực, anh nén cười di chuyển đứng lên cầm lấy điện thoại.
“Uy.” Là thanh âm của chú.
“Chú, là con.”
“Anh Đông, con ở đâu? Có bị thương không? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói cho chú biết?” Hạ Đạt khẩn trương hỏi.
“Con có cho người đi thông báo với chú.” Hôm nay anh chỉ còn có thể tin cậy vào chú của mình mà thôi.
“Thông báo?! Căn bản không có người tới tìm chú, chỉ khi bác Hứa của con đến nói cho chú biết, chú mới hay đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Ông ấy nói con bị thương, có sao không?!”
Tối hôm qua trước lúc gặp Mạc Tử Nhân đi đường có lòng tốt giúp, lúc ấy phía sau anh còn có người theo sau, bởi vậy anh nhờ người tốt bụng kia thay anh thông báo cho chú biết, sau đó hai người bọn họ chia tay, xem ra người nọ không có đi thông báo. “Chú, Duẫn Hứa Thế Văn bán đứng con….con căn bản không rõ ràng còn có người nào muốn đối với phó với con nữa hay không, nếu trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”
“Cái gì?!” Thanh âm Hạ Đạt tràn đầy kinh ngạc. “Làm sao có thể? Hắn là người bạn tốt n