
Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu
Tác giả: Cát Cánh
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134695
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.
ông cần phải thay mình tìm lý do, làm chính là làm, đi con đường này là do anh lựa chọn cho mình, chẳng lẽ có người lấy dao kề cổ uy hiếp anh sao?” cô không thích những người nói một đàng làm một nẻo.
“Ba tôi là một phần tử trong đó, cô nói tôi có thể lựa chọn ư?” anh hỏi ngược lại.
“Nếu như anh muốn rời đi, ông ấy có thể giết anh sao? Rõ ràng chính là bản thân mình muốn, đừng đem trách nhiệm đổ trên đầu người khác!” Aiz! Một giây trước mới cảnh cáo chính mình đừng có lại mở miệng, thoáng cái lại nhịn không được mở miệng. “Đừng có lại nói chuyện với tôi, chuyên tâm đi thôi!”
“Cô thật biết điều!” Nhìn qua chắc cô chỉ cỡ tuổi học sinh trung học, nhưng lại trầm ổn ngoài ý muốn.
“Tôi một chút cũng không muốn làm cho anh cảm thấy có ý như thế!” Mạc Tử Nhân dùng sức khiêng anh, bước đi cực kỳ nặng nề, sớm biết như thế cô nên mặc kệ lương tâm bỏ mặc anh, có cho ngàn vàng cô cũng không làm.
“Nhìn không ra cô bé nhỏ như vậy nhưng lại rất có khí lực.”
“Tôi là bị ép buộc.” Lần đầu tiên sự nhẫn nại của cô, đêm nay đại khái đã hết rồi.
Khiêng một cái con vật khổng lồ muốn đi mau là điều không thể, cô chỉ có thể cầu nguyện không có người đuổi theo anh.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, không biết mình có thể bình an hay không, chỉ là tâm tình Anh Đông vẫn còn không sai, thậm chí thoải mái nhàn hạ huýt sáo. Không biết rốt cuộc hôm nay vận khí anh là tốt hay là không tốt đây? Hiện tại không thể nào đoán trước được.
“Đừng thổi!” cô vội vã quát bảo anh ngưng lại.
“Vì cái gì?” Tiếng mưa lớn như vậy, lời nói của anh cơ hồ chỉ có cô nghe thấy.
Mạc Tử Nhân lập tức trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ anh không biết buổi tối huýt sáo sẽ đưa tới…. Cái kia sao?”
“Cái nào?” Đúng là anh chưa từng nghe qua.
“Chính là… Cái kia a!” Mạc Tử Nhân chớp chớp mắt nhìn anh, chính là không dám nói ra, miễn cho thật sự đưa tới “Đồ” không nên xuất hiện
Hạ Anh Đông đột nhiên lĩnh ngộ “Cô là nói quỷ sao?”
Cô trừng to mắt, sợ hãi lập tức nhìn chung quanh.“Anh tại sao lại nói ra? Không thể nói a!”
“Cô thật sự tin tưởng chuyện ấy như vậy?” Ngu ngốc chưa?
“Thà rằng tin là có, không thể tin là không, anh không cần phải huýt sáo nữa, chuyên tâm đi đường đi!” Nam nhân này thật sự nặng quá, thật may là đã qua đầu đường thứ nhất, rất nhanh sẽ đến nhà.
“Cô không tin thì sẽ không phải là không có sao?” anh hảo tâm nói rõ cho cô hiểu
“Không cần anh quản! Đi nhanh lên a!” Tính nhẫn nại của cô đã hết, tức giận kéo đến, cô thật muốn đem anh ném ở ven đường.
“Cô bé, ta tên là A Đông, còn cô bé tên gì?” Đáng chết, đầu bắt đầu choáng váng, bước chân cũng trở nên càng lúc càng loạng choạng.
“Tôi đã mười bảy, không nhỏ!”
“A, thất kính, thất kính, xin hỏi tôn tính…… Đại danh?” Không xong! Anh thật nhìn không ra người trước mắt……
“Không liên quan đến anh…… A!” Mạc Tử Nhân còn chưa nói hết, nam nhân bên cạnh đã chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất, điều này làm cho cô trợn tròn mắt. Chỉ còn khoảng mười mấy bước chân, sao anh không thể kiên trì thêm chốc lát chứ?
Đáng giận a!
“Uy! Tỉnh a! Anh không chính mình đi, tôi liền đem anh ném ở nơi này a? Uy!” cô dùng sức đẩy anh, đánh anh vài cái, nhưng không thấy hiệu quả. Anh vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Làm sao bây giờ?!
Chẳng lẽ đem anh ném ở nơi này sao? Thật vất vả mới đi đến được đây, cũng còn một khoảng ngắn…. Mạc Tử Nhân nhìn mặt anh tái nhợt, nhìn đến cửa nhà cách đó không xa, cô cắn răng một cái, thu hồi cái ô, lấy hết sức đem anh cõng lên. Dù sao cũng đã làm ơn thì làm ơn cho trót. Nếu giữa đường bỏ cuộc thì vừa rồi cô đã bỏ mặc anh!
“Ta thi lên đại học, ta thi lên đại học, ta thi lên đại học ……” Mạc Tử Nhân nói thầm những lời này, nhằm phân tán sự chú ý, không thèm nghĩ đến sức nặng của anh nữa, chỉ muốn sau khi về đến nhà trông thấy vẻ mặt yên tâm của mẹ mình.
Cô nghĩ tới mẹ, nghĩ tới cha, nghĩ tới sắp về nhà, nghĩ tới mộng đẹp rốt cục đã thực hiện, sức nặng trên lưng tựa hồ cũng giảm bớt một chút……
“Ngô……” Hạ Anh Đông cảm giác đầu thật choáng váng, thân thể thật nóng, nhưng lại có chút ấm áp, bên tai không còn tiếng mưa rơi nữa, mưa đã tạnh sao?
Hình như vừa rồi anh đã ngủ thiếp đi? Đáng chết! Những người kia đã tìm được anh sao?
Mở mắt ra, trông thấy một người phụ nữ trung niên ngồi ở bên cạnh anh, cô có khuôn mặt hiền lành, ánh mắt thập phần ôn nhu.
“Tỉnh rồi à? Tôi đã thay cậu băng bó kỹ vết thương.” Nói xong, Thường Lương Ngọc đưa tay chạm trán của anh, yên tâm nói: “Thật may là đã hạ sốt, nếu không tôi chỉ còn cách đem cậu vào bệnh viện.”
Tối hôm qua con gái một thân ướt sũng, cõng một người nam nhân trở về, cô chỉ nhìn một cái liền hiểu tình huống, không có hỏi nhiều, trước tiên đi phòng khám mượn dụng cụ y tế, sau đó trở lại giúp anh xử lý miệng vết thương, miễn cho tiếp tục chuyển biến xấu.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, Hạ Anh Đông tránh đi tia sáng chói mắt kia hỏi: “Tôi ngủ đã bao lâu rồi?”
“Bây giờ mới tám giờ sáng, còn sớm lắm, c