
Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng
Tác giả: Y Phương
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134614
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.
kéo đến.
Cô chỉ sợ, chỉ sợ mất đi anh. . . . . . Tựa hồ có côn trùng đấu đá lung tung ở trong não của cô, đầu đau kịch liệt.
"Em còn tốt đó chứ?" Phát hiện cô gái nhỏ run rẩy càng lợi hại, Diệp Hân Dương lo lắng hỏi thăm.
Giọng nói ôn hòa trong sáng của nguồi đàn ông giống như lời dụ dỗ, thần kỳ trừ khử hết đau dớn của cô, Đường Y Nặc mờ mịt ngước đầu lên, lại càng không nhớ nổi đoạn trí nhớ ngắn ngủi vừa rồi làm mình đầu mình đau như muốn nứt ra.
Mặc dù Đường Y Nặc vô cùng kháng cự nơi này, nhưng hiện tại gần như cô trấn định hơn trước, Diệp Hân Dương không thay đổi quyết định ban đầu, tiếp tục dắt tay của cô đi về phía trước.
Có một số việc, phải đối mặt!
Diệp Hân Dương đem hoa bách hợp để xuống trước mộ.
Đường Y Nặc núp ở sau lưng của anh, mở to mắt nhìn khối bia đá dán một tấm hình, bên cạnh còn có một hàng chữ, chẳng qua hiện nay một chữ cô đều không nhận được, "Anh Diệp, trên đó viết cái gì?"
Em gái Diệp Hân Dương Thư Mi chi mộ.
Trong lòng Diệp Hân Dương mặc niệm một lần, ngoài miệng lại tóm tắt trung gian hai chữ: "Em gái Diệp Hân Dươg chi mộ, chính là một mình em gái của anh đến một chỗ rất xa, cũng không về được nữa, vì có thể thường xuyên đến xem em ấy, nên làm một chỗ lưu làm kỷ niệm tồn tại, hiểu không?"
Đường Y Nặc vẫn là dáng vẻ cái hiểu cái không, lúc này Diệp Hân Dương không có tâm tình giải thích rõ cho cô, nói qua loa cho cô hiểu, rồi tiếp tục nói: "Trước kia, lúc chúng ta vẫn còn ở cùng nhau, em đã làm một chuyện thật có lỗi với em gái của anh, sau đó anh rất tức giận rời đi, hiện tại anh hi vọng em có thể hảo hảo mà cùng em ấy nói lời xin lỗi."
Mặc dù trong lòng Diệp Hân Dương có chút nặng nề, nhưng nhìn cô gái nhỏ có chút đơn thuần bên cạnh, vẫn không tự chủ được nói thật nhẹ nhàng bâng quơ , anh không muốn cô có cảm giác tội ác.
Đây hoàn toàn ngược lại với dự định ban đầu của anh, khi lần đầu tiên nghe tin Đường Y Nặc mất trí nhớ,anh cho là cô lại giở thủ đoạn đùa bởn, liền muốn mang cô đến trước mộ của Thư Mi sám hối.
"Nha." Đường Y Nặc nhìn tấm hình nho nhỏ, dáng dấp cô gái rất dễ nhìn, mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn dũng cảm từ sau lưng Diệp Hân Dương đi ra, dù sao chỉ cần anh Diệp ở đây, cô cũng không có gì sợ hãi , nghiêm túc khom người chào, cô nói: "Thật xin lỗi, xin cô tha thứ cho tôi."
Mặc dù đây là tính tình sau khi mất trí có điều thay đổi, mặc dù đây là anh yêu cầu, nhưng thấy cô thật sự nghiêm túc nói lời xin lỗi với một nữ sinh mình đã từng không ưa nhất, nội tâm Diệp Hân Dương bị rung động thật lớn, không tưởng được chính là, thế nhưng cô chủ động đi tới dắt tay của anh, trong đôi mắt thật to tràn đầy chân thành chói lọi, "Mi Mi rất ưa thích anh Diệp, thật rất ưa thích rất ưa thích, không muốn làm cho anh có một chút khổ sở, nhưng là hôm nay anh nói về cô liền khổ sở, còn đối với Mi Mi rất xa cách. . . . . ."
Cái này cá tính thích ghi hận không có gì thay đổi.
Diệp Hân Dương cầm lạo tay của Đươmg Y Nặc, mười ngón tay đan xen.
"Địa phương xa nữa cũng nhất định có biện pháp trở lại chứ, nếu như cô có thời gian nhất định phải trở lại xem một chút đi, anh Diệp nhất định sẽ thật cao hứng , cô nhất định cũng giống tôi, cũng hi vọng anh Diệp thật vui vẻ thôi."
Quả nhiên mới vừa rồi hoàn toàn không có nghe hiểu, Diệp Dân Dương thở dài một cái, chỉ cảm thấy trong lòng giống như ngổn ngang nhiều thứ, có chút chua, có chút sáp, lại có chút ngọt, ngũ vị tạp trần.
Anh đi tới ôm lấy Đường Y Nặc, cuối cùng cũng không có cố gắng đem ý tứ của từ "Đi xa" cải chính, "Ừ, nếu nói xin lỗi, chúng ta trở về đi đi."
"Tốt." Mặc dù có em gái anh Diệp ở đây, Đường Y Nặc cũng không thích cái nơi này.
Diệp Hân Dương đem đường Eno dắt xuống núi, ở thời khắc sắp sửa không nhìn thấy bia mộ, anh dừng bước, ở trong lòng âm thầm hướng Thư Mi xin lỗi:
Thật xin lỗi, Đường Y Nặc quả thật đối với em đã tạo thành tổn thương không thể tránh khỏi , nhưng hôm nay cô ấy đã mất trí nhớ, quên mất trước kia rất nhiều rất nhiều chuyện, đây cũng là lòng riêng của anh, anh không muốn làm cho cô lưng đeo đoạn chuyện cũ này nữa, cho nên hãy nhìn chuyện cô ấy đã nhận lỗi với em mà tha lỗi cho cô ấy, tất cả sai lầm anh nguyện ý thay cô ấy gánh chịu.
Thật xin lỗi, Mi Mi.
"Anh Diệp . . . . ." Thấy Diệp Hân Dương vẫn yên lặng bất động, Đường Y Nặc liền lôi kéo ống tay áo của anh.
Diệp Hân Dương lấy lại tinh thần, môi lộ ra một cười, "Mi Mi, chúng ta về nhà."
Đường Bảo Bảo bị mê được tứ chi tê dại, nương nhờ trong ngực anh Diệp được dịu dàng kéo đi.
Diệp Hân Dương và Đường Y Nặc ở cùng nhau, đó là trên ý nghĩa chân chính cùng nhau, thậm chí ngay cả buổi tối cũng cùng giường chung gối.
Lúc bắt đầu mặc dù Diệp Hân Dương nói"Nếu như lần sau em vẫn ngủ ở bên trên giường, anh liền không cho phép em lại tiến vào phòng của anh" uy hiếp như vậy, nhưng Đường Y Nặc cũng không có hoàn toàn buông ra, dĩ nhiên ở yêu cầu mãnh liệt của Diệp Hân Dương, vị trí ngủ cũng dần dần từ mép giường hướng vào phía trong di động, thế nhưng tốc độ cùng ốc sên so sánh với cũn