
Tác giả: Y Phương
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134603
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/603 lượt.
tìm không được ý muốn lúc đầu nữa.
Cô bây giờ ngay cả chính mình nhìn cũng ghét, nhưng mà tại sao vẫn không cách nào ngừng yêu anh, thậm chí ngay cả ý niệm như vậy cũng chưa từng xuất hiện. Dường như cô thích anh, là đúng mục tiêu đã định trước, là đạo lý hiển nhiên, tồn tại giống như việc cô hít thở, cho nên cô không cách nào ngừng thích anh, tựa như không thể nói muốn ngừng hít thở.
Cô giải thích như vậy cho mình.
Rất nhanh, bóng dáng người trong phòng có động tác.
Anh đem tờ giấy cô để lại cẩn thận từng li từng tí xếp gọn, bỏ vào trong bóp da, động tác nhanh chóng thu thập đồ đạc, rồi đeo túi du lịch đi xuống lầu.
Đường Y Nặc thu hồi ống nhòm, mang theo kính râm cùng nón che nắng, hành động đồng thời giống anh.
Vừa nhìn thấy thư, lúc biết được cô rời đi, Diệp Hân Dương chỉ cảm thấy trong thân thể giống như bị cứng rắn khoét đi một phần, trống trải, nhưng mà anh cố gắng khiến cho mình phấn chấn trở lại.
Đây chính là lần đầu tiên cô chạy trốn hoàn toàn, anh sẽ không dễ dàng buông tay.
Ai bảo cô viết trên giấy: cô thích anh, rất thích rất thích, từ nhỏ đã thích anh.
Cho nên, mặc dù anh vì cô không cách nào nói ra khỏi miệng rằng cô thích anh mà cảm thấy đau lòng, rồi lại kìm lòng không được cao hứng trở lại.
Anh nghĩ, nếu hai người bọn họ yêu nhau, vậy còn đợi gì nữa đây? Chỉ cần tìm được cô, đem tờ giấy này đặt trước mặt mọi người, đem tất cả đều nói ra, rất nhanh liền sau cơn mưa trời lại sáng.
Việc cấp bách, chính là tìm được cô!
Có câu nói "Trốn được hòa thượng, không trốn được miếu", tới Đường trạch thì nhất định không sai, Diệp Hân Dương như vậy tràn đầy tự tin chắc chắn, ôm ấp khát vọng đối với tương lai tốt đẹp, không nói lời gì ra khỏi phòng, đi đến phi trường.
Đường Y Nặc ra khỏi khách sạn bám theo anh khó tránh khỏi có chút vụng về, mà trực giác của Diệp Hân Dương có đặc biệt nhạy bén, có điều, may mà anh chỉ một lòng suy nghĩ chuyện làm sao theo đuổi cô gái nhỏ, mặc dù cảm thấy giống như bị chú ý, cũng không có thừa tinh lực đi truy cứu, trong đầu thoáng hiện toàn bộ đều là bóng hình xinh đẹp của Đường Y Nặc.
Vừa xuống máy bay, Diệp Hân Dương liền kêu tắc xi đi đến Đường trạch.
Vậy mà, Đường Y Nặc thức dậy sớm hơn anh cũng chưa trở về Đường trạch, bởi vì Đường Trung Đường đi làm còn chưa về nhà, anh dặn dò cô bảo mẫu mấy câu, nếu tiểu thư trở lại liền thông báo anh biết, sau đó anh lại lo lắng không yên chạy về nhà.
Mới có mấy ngày, anh cũng có chút hoài nghi mình vào nhầm cửa, cho đến khi nhìn thấy từ cái đầu rối bời chui ra từ dưới ghế sa-lon mà trên ghế chất đầy vỏ chai đồ uống, gương mặt tuấn tú liền trầm xuống.
"Cậu sớm như vậy đã về rồi sao?" Trên khuôn mặt chưa thanh tỉnh râu ria xồm xoàm, không có gì khác biệt so với kẻ lang thang.
Diệp Hân Dương tiện tay đem tờ báo phủ trên đầu anh ta lấy xuống, hỏi: "Đường Y Nặc có trở lại chưa?" Trong tiềm thức, anh thậm chí khờ dại còn hi vọng cô sẽ hồi tâm chuyển ý.
"Chưa…" Rất tốn sức dùng tới đại não gần đây ít sử dụng, anh cho ra một trả lời rất khẳng định: "Cậu lần trước không phải nói con gái thích đàn ông chủ động sao, lúc tớ xuống lầu mua bia, lại nhìn thấy chân mệnh thiên nữ của tớ, tớ trực tiếp xông lên ôm cô ấy, rồi nói với cô ấy "anh thích em", lúc đó cô ấy trợn mắt há hốc mồm, một bộ dáng sợ ngây người, căn cứ theo tâm lý học, một người bị kích động cực lớn trong lòng, bất kể là vui mừng hay là bi thương, đều muốn có một khoảng thời gian nhất định để ổn định lại, tớ liền nói cho cô ấy biết số nhà, nếu như cô ấy đồng ý, liền đi lên nói với tớ một tiếng, tớ bất cứ lúc nào cũng đều ở đây. Sau đó tớ liền không hề ra khỏi cửa, nếu Đường Y Nặc đã trở lại, tớ nhất định sẽ biết."
Diệp Hân Dương cũng bị Vệ Đoan dọa sợ hết hồn: "Đã mấy ngày rồi, cậu cũng không xuống lầu sao?"
"Tuy rằng như vậy có chút nhàm chán, nhưng vì tình yêu tớ làm việc nghĩa quyết không chùn bước!" Vệ Đoan vẫn một vẻ lạc quan, tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực, bộ dáng như đang lập lời thề.
Diệp Hân Dương đột nhiên có chút hâm mộ Vệ Đoan, nếu như giữa anh và Đường Y Nặc có một người chịu chủ động nói ra tình yêu của mình, thì có lẽ bọn họ đã sớm tu thành chính quả rồi, cũng sẽ không phí thời gian đến tận hôm nay.
Anh thở dài, nhìn người đàn ông hơn ba mươi tuổi trước mắt đang có vẻ mặt mơ mộng, vốn là muốn nói cô gái kia có thể đã cho rằng hành động tỏ tình của cậu ta là một lần quấy rối tình dục không tạo thành nguy hại gì, vĩnh viễn cũng sẽ không đến, nhưng lời nói ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào, vẫn là quyết định không nên đả kích cậu ta.
"Tớ hạn cho cậu trong vòng ba tiếng, phải đem căn phòng khôi phục lại hình dạng lúc tớ rời đi, tớ tin rằng cậu cũng không hi vọng lúc người kia tới tìm cậu, nhìn thấy một cái chuồng heo như vậy chứ."
Vệ Đoan gãi gãi mái tóc giống như tổ chim, đột nhiên từ trên ghế sa-lon nhảy dựng lên, lời lẽ nghiêm khắc nói: "Không được, tớ muốn dùng tốc độ nhanh nhất dọn xong, có thể cô ấy lập tức đã xuống tới đây rồi ấy chứ!"
Diệp Hân Dương liếc anh ta một cái, vò