
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341663
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1663 lượt.
́ Thừa Đông ngồi chơi một ván cờ, lại mắng con gái không chịu ngồi chơi cùng, chỉ có con rể là ngoan. Người một nhà ở bên nhau, cũng coi như đầm ấm, nếu như tin vào những thứ con mắt mình thấy.
Sau đêm qua, Dương Cẩm Ngưng ở trước mặt Cố Thừa Đông không hề chủ động mở miệng nói một câu, trừ khi bắt buộc, bằng không, cô tuyệt không mở miệng.
Xe đã chạy được một đoạn xa, Cố Thừa Đông mới nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người ở đằng sau đang tùy ý nằm trên băng ghế rộng.
Lần này, cô thật không thể mở miệng đáp lại được nữa.
Cô không tiếp tục đối đáp, anh cũng không miễn cưỡng. Dọc đường đi anh tiếp điện thoại mấy lần. Cô nhìn vẻ mặt anh, có lẽ là có chuyện gì xảy ra, thấy anh mím môi, nhìn đường đi thẳng phía trước.
Có điều, Dương Cẩm Ngưng bất chợt có hứng thú muốn nghiên cứu bộ dạng hiện giờ của anh, xem anh mải mê suy nghĩ như vậy, xem ra có chuyện rắc rối.
Cũng không biết là có phải chứng minh cho phán đoán của cô hay không, đến đoạn đường tiếp, anh ngoặt tay lái.
“Anh định đưa em đi đâu nữa?”
Vòng theo hướng này rõ ràng không phải quay trở về biệt thự của hai người bọn họ. Cô vốn còn đang muốn về nhà ngủ một giấc.
“Đưa em đi bán.”
Cô lườm anh, không thèm mở miệng.
Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng trước: “Sợ à?”
“Tam thiếu gia nghèo túng đến nỗi phải đem vợ đi bán. Em tuy rằng chẳng phải người trượng nghĩa gì nhưng cũng nên giúp đỡ lúc ông xã gặp khó khăn một chút. Bán mình cứu chồng, cũng không đến nỗi nào! Chỉ hy vọng tam thiếu gia đừng quên ân tình này, chọn cho em phần mộ tốt một chút.”
Cố Thừa Đông cười rộ lên, cười rất chân thực, không có chút gì làm bộ.
Lần này ngồi xe một đoạn đường khá dài, có thể là vì dọc đường đi không thấy buồn ngủ cho nên mới thấy thời gian trôi quá chậm. Đến khi xe chạy đến cánh đồng ngô, cô mới ý thức được mình đang bị đưa đi đâu. Trên cánh đồng ngô hoa vàng rực, cách đo không xa là một dòng suối nhỏ, sườn núi xanh lam xa xa, cây cối xanh mượt. Toàn cảnh giống như được tái hiện dưới ngòi bút của một họa sĩ tài ba.
Nêu như con đường này đi tới đâu, cô còn tưởng rằng mình đang đi du lịch ở một địa danh du lịch nổi tiếng nào đó.
Cuối con đường này chính là nơi ở của bố mẹ Cố Thừa Đông.
Cố Thúc Quân đích thực là một người biết hưởng lạc, biết chọn một nơi tao nhã thế này để sống, tránh được mọi sự bên ngoài quấy nhiễu.
Đẹp hơn cả là căn nhà của Cố Thúc Quân, tất cả đều được làm bằng gỗ trúc. Cách ngôi nhà không xa có một con sông nhỏ, nước trong suốt có thể nhìn rõ đáy, thậm chí thấy cả phù du, đá và những con nòng nọc nhỏ.
Thứ duy nhất không hợp với cảnh vật nơi này chính là chiếc xe đang tiến đến của hai người bọn họ.
Xe tiến tới gần, Cố Thúc Quân và Phương Không nghe thấy tiếng xe liền ra ngoài đứng đợi. Dương Cẩm Ngưng cảm thấy một chút thiếu tự nhiên khi bị bọn họ nhìn như thế.
“Ông nội các con sao rồi?” Cố Thúc Quân hỏi con trai, nét mặt còn lộ rõ vẻ lo lắng. Cố gia lắm người nhiều miệng, còn ông chỉ là một người không quyền không thế ở Cố gia cho nên không thể giúp được bất luận điều gì.
“Vẫn tốt.” Cố Thừa Đông hiển nhiên không quá quan tâm tới vấn đề này.
Cố Thúc Quân đương nhiên hiểu con trai: “Hiếm khi đưa Cẩm Ngưng tới đây chơi. Bố mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù ở bên ngoài có gặp phải chuyện gì thì vẫn phải nhớ còn có bố mẹ ở đây, nơi này vĩnh viễn là bến đỗ của các con.”
Dương Cẩm Ngưng cũng chỉ biết cười đáp lại.
Nhìn bộ dạng này của Cố Thừa Đông, cô biết chắc anh có chuyện gì cần nói với Cố Thúc Quân. Cô cũng không muốn quấy rối cho nên đi đến bên cạnh Phương Không.
Ấn tượng của cô với Phương Không khá tốt. Bà vốn dĩ cũng là một người phụ nữ giỏi giang, khí chất trên người đến bây giờ cũng theo môi trường sống ở đây mà thay đổi, trở nên an nhàn tĩnh tâm hơn.
Trước cửa ngôi nhà có một mái lầu nhỏ, Phương Không kéo Dương Cẩm Ngưng ra đó ngồi. Cô cầm hòn đá ném xuống hồ. Động tác ấy, cảnh tượng ấy khiến cô hoài nghi, có phải mình vừa xuyên không hay không, cảm giác như thời gian dừng lại.
“Con không vui à?” Phương Không vỗ vai cô, “Thói quen của dì, chắc con cảm thấy rất nhàm chán.”
“Không phải ạ, thật khó mới có dịp tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên như vậy, cảm thấy rất mới lạ.”
Phương Không nhìn hai bố con Cố Thúc Quân phía xa: “Thực ra, dì cũng cảm thấy bất ngờ, Thừa Đông lại đưa con đến đây.”
Dương Cẩm Ngưng cười cười.
“Thừa