
Tác giả: Đồng Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1342235
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2235 lượt.
vừa vỗ vỗ lưng, vừa lẩm bẩm:
- Khóc được là tốt, khóc được là tốt!
Khóc chán khóc chê, cảm thấy cổ họng khản cả đi, Nhược Hi mới nén nước mắt, nhưng vẫn không chịu đứng lên, cứ khư khư ôm Nhược Lan. Nhược Lan cũng không nói gì, thi thoảng xoa xoa lưng em. Hồi lâu sau, Nhược Hi rúc đầu vào lòng chị, buồn bã hỏi:
- Tại em đánh Minh Ngọc cách cách nên Thập a ca mới phải lấy cô ta, đúng không?
Nhược Lan nâng Nhược Hi dậy, rút khăn tay lau mặt cho em:
- Em đánh hay không, thì Thập a ca cũng phải lấy cô ta – Nàng thở dài – Những người như chúng ta đây, chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay hoàng thượng. Lúc đó em trông tình hình, chắc tưởng hôn sự chỉ là ý tưởng bất chợt của người, nhưng thực ra hoàng thượng nghiền ngẫm lâu rồi. Quý phi đoán biết được nên tìm cơ hội để phối hợp diễn kịch với người mà thôi.
Nhược Hi nghe vậy, không nói năng gì, thầm nghĩ mình tự mãn quá độ, cứ tưởng Minh Ngọc cách cách cho rằng mình nặng lòng với Thập a ca nên cướp lấy gã để báo thù. Nhưng thôi thế cũng tốt, cũng bớt phần áy náy với bạn bè. Ôi con người trong cung…! Cô bỗng rùng mình, toàn thân ớn lạnh. Nhớ tới mấy lời ngoài vườn, cô lại ôm chầm lấy Nhược Lan, sợ hãi nghĩ, không được nói lung tung nữa, dứt khoát không được nói lung tung, kẻo gây hại cho chị.
Lá rụng nhiều nên tán cây thưa dần, Nhược Hi cũng dần dần bình thường trở lại, chí ít là ngoài mặt, thi thoảng còn chịu khó cười đùa với a hoàn, chỉ hiềm vẫn biếng ăn. Đôi lúc cô thoáng nghĩ đến việc trốn khỏi phủ Bối lặc, nhưng nếu cô là con nhà thường dân thì có khi còn trốn được, mọi người không tìm thấy cũng thôi, song hiện tại cô là con gái của nhị phẩm đại thần kiêm tổng binh trấn thủ Tây bắc, em vợ của Bát Bối lặc gia, lại là tú nữ đợi tuyển, mà thiên hạ này là của hoàng tộc Ái Tân Giác La, cô trốn đi đâu cho thoát? Huống hồ cô còn phải nghĩ đến Nhược Lan, nếu cô bỏ đi, chắc nàng không chịu đựng nổi.
Hôm ấy, Nhược Hi đang tập viết trong phòng thì Xảo Tuệ vào báo Thập tứ gia tới. Nhược Hi gác bút bước ra, thấy Thập tứ đang lừng chừng ngoài sân, cô tiến tới thỉnh an:
- Sao không vào nhà?
Thập tứ rủ:
- Chúng ta ra vườn đi dạo đi!
- Từ bữa dự yến Trung thu về, Thập ca không hề lên triều. Hoàng a ma có hỏi mấy lần, Bát ca đều trả lời hộ là tại trong người không khỏe. Cứ thế này mãi, Hoàng a ma sẽ sai thái y đến khám mất.
Nhược Hi cúi xuống nhìn mũi giày, hỏi:
- Vậy anh muốn tôi làm gì?
- Đi gặp Thập ca, khuyên nhủ anh ấy.
Nhược Hi trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu nhận lời:
- Bao giờ thì đi?
- Hết buổi lên triều ngày mai, ta đến đón cô vào cung gặp Thập ca.
- Được – Nhược Hi đồng ý.
oOo
Nhược Hi và Thập tứ ngồi trên xe ngựa, suốt đường đi không trao đổi lấy một câu. Lúc họ ra khỏi cửa, Nhược Lan không hề thắc mắc, chắc hẳn Bát a ca đã cho người đến báo trước để nàng biết rồi. Vào tới cửa cung, cả hai xuống xe, có người đã đợi hầu để đổi họ sang kiệu. Kiệu đi lâu lắc mới dừng. Thập tứ a ca dẫn Nhược Hi vào sân, trỏ cánh cửa chính giữa:
- Ta không vào đâu.
Nhược Hi gật đầu, đang định cất bước, Thập tứ bèn dặn thêm:
- Lát nữa, bọn thái giám mà ta lừa đi chỗ khác sẽ quay trở lại, gắng nhanh lên nhé!
Nhược Hi “ừ” một tiếng, tiến tới vén rèm đi vào.
Qua cửa là một chái sảnh, trong nhà nồng nặc mùi rượu, nhưng chẳng thấy bóng một ai. Nhác trông bên cạnh có một cửa tò vò buông rèm châu, Nhược Hi bèn rẽ rèm đi vào. Rèm châu rủ lại sau lưng, hạt va nhau khua lanh canh. Thập a ca đang nằm nghiêng trên sập, mắt nhắm nghiền, rống lên:
- Đã bảo là đừng đến làm phiền ta cơ mà, cút đi!
Nhược Hi tiến thêm mấy bước, đứng lại nhìn gã, bao lời định nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Thập a ca mở bừng mắt ra, mặt hầm hầm. Trông thấy Nhược Hi, sắc giận đổi thành kinh ngạc, rồi u ám, gã chậm chạp ngồi dậy. Nhược Hi đến bên bàn ngồi xuống ghế, nhấc bình rượu lên lắc lắc, nghe bên trong còn hơi óc ách, bèn đặt trở xuống.
Im lặng một lát, cô hỏi:
- Anh định say mèm mãi ư? Say thì không phải cưới Minh Ngọc cách cách à?
Thập a ca nín thinh một lúc mới đáp:
- Ta chỉ buồn thôi.
- Buồn nỗi gì? – Nhược Hi hỏi.
Thập a ca cúi xuống xỏ giày, giọng uể oải:
- Cô nghĩ ta buồn nỗi gì?
Bấy giờ, lòng Nhược Hi không còn bối rối như lúc mới vào nhà nữa, bèn bình tĩnh bảo:
- Buồn thứ nhất vì anh không thích Minh Ngọc cách cách mà phải lấy cô ta. Buồn thứ hai vì anh có thiện cảm với tôi mà không lấy được tôi.
Thập a ca đứng dậy, cũng đến bên bàn ngồi xuống, rót rượu rồi cầm lên, thừ người ra, nhìn chằm chằm cái chén, lâu lắm mới nhỏ giọng hỏi:
- Em bằng lòng làm trắc phúc tấn của ta nhé?
Nhược Hi ngẩn người, bởi đã quên bẵng chuyện năm thê bảy thiếp là rất phổ biến trong thời phong kiến, cô không chuẩn bị tinh thần cho đề nghị này.
Thập a ca ngẩng lên nhìn Nhược Hi, ánh mắt mong mỏi và da diết, lặp lại:
- Ta sẽ đối xử thật tốt với em. Ta nhất định…
Nhược Hi hấp tấp cắt ngang:
- Tôi không bằng lòng.
Thập a ca nghiến răng,