
Tác giả: Đồng Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1342248
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2248 lượt.
nói năng gì, tiếp tục cất bước. Bát a ca cũng im lặng, nhưng vẫn giữ tay Nhược Hi không buông. Nhược Hi giật ra mấy lần mà không được, đành để mặc.
Chàng nắm tay nàng đi một lúc. Nhược Hi không hề để ý đến xung quanh, chỉ mải mốt bước theo Bát a ca, vốn dĩ đã không phân biệt nổi phương hướng, lại thêm khắp nơi toàn tuyết là tuyết, nên không biết được mình tới những chỗ nào. Họ đang đi thì thái giám hầu cận của Bát a ca là Lý Phúc nhô ra đón đường. Lúc trông rõ mặt hắn thì đã ở quá gần, Nhược Hi luống cuống rút tay về, nhưng Bát a ca siết mạnh thêm, miệng bảo:
- Ai ở thư phòng thì lui hết cả ra!
Lý Phúc khom mình lĩnh mệnh, xoay người lúp xúp chạy đi. Nhược Hi lại thử rút tay vài lần nữa, song Bát a ca nắm rất chắc, cương quyết dẫn cô đi tiếp. Đi một hồi, Nhược Hi mới nhận ra sắp đến thư phòng.
Trước sân chỉ có mỗi Lý Phúc đứng đợi. Thấy hai người, hắn vội cúi mình xuống. Bát a ca không hỏi han đến, dẫn Nhược Hi đi thẳng vào trong.
Đứng lại rồi, chàng buông tay Nhược Hi, giúp cô tháo mũ, đoạn vươn tay định cởi áo choàng hộ. Nhược Hi cả kinh, giật lui mấy bước:
- Em tự làm được!
Bát a ca mỉm cười, không tranh cãi, tự cởi mũ áo của mình, mắc lên giá. Trong phòng đốt Hệ thống cấm nói bậyg sưởi nên rất ấm áp. Treo xong áo, Nhược Hi không biết làm gì, đành đứng im.
Bát a ca rót một chén trà nóng đưa ra, Nhược Hi vô thức đón lấy, dùng ủ ấm tay. Bát a ca bước đến cạnh bàn, ngồi xuống lấy giấy tờ ra xem. Nhược Hi bưng trà, đứng bất động. Một lúc sau, Bát a ca ngẩng lên cười:
- Em thích đứng nhỉ?
Nhược Hi giật bắn, vội tìm đến ngồi ở cái ghế xa chàng nhất. Bát a ca mỉm cười, lắc lắc đầu, rồi không để ý đến nữa, tiếp tục chăm chú xem giấy tờ, thi thoảng cầm bút viết lách.
Ai ngồi chỗ người nấy, giữa chừng Lý Phúc lặng lẽ vào, hai lần thay trà, một lần bỏ thêm than, thao tác rất thành thục, không gây một tiếng động nào, mau chóng làm xong rồi lui ra.
Thoạt tiên, Nhược Hi không dám nhìn sang, chỉ đăm đăm ngó xuống sàn nhà trước mặt. Về sau phát hiện Bát a ca để hết tâm trí vào giấy tờ, không hề ngẩng đầu lên, Nhược Hi đâm bạo dạn, len lén đưa mắt ngắm chàng. Bát a ca vận áo dài xanh nhạt, vẻ mặt tinh anh, mi mắt thanh tú, khóe miệng đọng nụ cười. Trong lúc xem xét, thi thoảng hàng mày chàng cau lại, rồi mau chóng giãn ra. Lúc viết lách, tư thái của chàng rất cao nhã. Nhược Hi nhìn ngắm, không thể không thừa nhận: luận khí chất như gió nhẹ sương mai, luận phong tư tựa ngọc mài đá chuốt.
Nhìn con người siêu phàm trác tuyệt như vậy, Nhược Hi không hiểu nổi Ung Chính làm sao có thể, làm sao nỡ lòng, làm sao nhẫn tâm ban cho chàng tên hiệu “A Ki Na”? Đặt tên như thế, so ra còn quyết liệt ghê gớm hơn chặt đầu nhiều, chắc hẳn theo Ung Chính, phải làm vậy mới bộc lộ được nỗi căm hận thấu xương của ông ta.
A Ki Na: phiên âm từ tiếng Mãn Châu, có nghĩa là “chó”.
Nhược Hi ngắm Bát a ca, lòng muôn mối ưu tư, trăm nguồn xúc cảm. Ngồi đến lúc bắt đầu thấy đói, cô bèn nhìn quanh. Nhác trông trên bàn Bát a ca bày hai đĩa bánh trái, lại ngần ngừ mãi mới quyết định đến lấy, Nhược Hi đứng dậy bước sang, chọn một miếng ăn luôn. Bát a ca ngẩng lên nhìn cô, nhích miệng cười. Nhược Hi nói:
- Em phải về thôi, kẻo chị lo.
Bát a ca vẫn mỉm cười, cúi đầu ngẫm nghĩ một chốc lại ngẩng lên, vừa day day huyệt thái dương, vừa gọi: “Lý Phúc!”
Lý Phúc mau mắn chạy vào, khom mình đợi lệnh.
- Đưa Nhị tiểu thư về!
Lý Phúc đứng thẳng dậy, lấy áo khoác và mũ cho Nhược Hi, lại giúp cô mặc vào. Thu dọn xong xuôi, hai người kéo cửa bước ra.
Tuyết vẫn rơi, bốn về vắng tanh vắng ngắt. Lý Phúc đi trước dẫn đường, Nhược Hi cẩn thận quan sát, thấy hắn toàn chọn những nẻo hẻo lánh, bình thường ít người lui tới mà đi, giữa khung cảnh này lại càng thêm thâm u tịch mịch. Vòng vèo hồi lâu, đến một chỗ rẽ, Lý Phúc khom mình thưa:
- Cứ theo lối này, chỉ một lát cô sẽ thấy nhà của Lan chủ tử. Nô tài còn phải về nghe sai việc, không tiễn cô nữa.
Nhược Hi gật đầu:
- Ông cứ về!
Lý Phúc cúi đầu, rồi đi.
Mấy hôm nay, đôi khi vô tình nhìn vào bàn tay trái mình, Nhược Hi lại ngẩn ngơ. Về ý tứ của Bát a ca, cô có cảm giác như hiểu được, mà vẫn như không hiểu được. Tuy cũng từng yêu đương nhí nhố một lần hồi trung học, nhưng lúc ấy trẻ con với nhau, tâm tính đơn giản dễ đoán, chứ bây giờ cô không sao nắm bắt nổi suy nghĩ của Bát a ca.
Chàng hữu ý, hay vô tình? Đùa chơi, hay nghiêm túc? Hứng thú nhất thời hay định tâm từ trước? Nhược Hi không biết. Đối với đám đàn ông mê tranh giành đấu đá nơi cung đình này, phụ nữ đẹp chẳng qua chỉ là phong cảnh thưởng thức khi vui, trò chơi tiêu khiển khi buồn mà thôi. Đến Thập a ca thẳng thắn khoáng hoạt là thế mà cũng cho rằng có thể thâu tóm cả Nhược Hi và Minh Ngọc vào cùng một nhà. Nhược Hi thật không dám ôm ấp chút hi vọng nào về đàn ông ở đây nữa.
Kể từ khi bắt đầu học chứng minh hình học, Tiểu Văn đã có thói quen gác sang một bên những đầu bài không giải ngay được, một thời gian sau có khi t