Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 1342397

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2397 lượt.

, không phát ra tiếng động, nàng nuốt nước miếng một cách khó khăn, theo bản năng lui về sau vài bước. “Tôi còn có một nghi vấn, thời hạn của hợp đồng là bao lâu?”
“Trong mắt tôi, thời hạn phụ nữ đảm bảo chất lượng cực kì ngắn, đương nhiên em cũng không phải ngoại lệ.” Hắn ngừng nói, đôi mắt sắc bén đánh giá nàng.
Nàng nhớ rõ hắn từng nói qua, cảm giác mới mẻ của hắn với phụ nữ chỉ có ba tháng, như vậy nàng chỉ cần làm tình nhân trong ba tháng của hắn là được sao? Tảng đá nặng trịch chắn trước ngực hình như dời đi một chút, nội tâm nàng thoải mái hơn, trên mặt không chút nào không lộ ra sơ hở.
Nàng nín thở, chỉ thấy bạc môi hắn nhẹ nhàng phun ra một câu: “Nửa năm.”
Nàng không khỏi kêu lên sợ hãi, sao lại có thể dài gấp đôi như thế?






Kỳ hạn một năm
“Em cảm thấy thời gian quá ngắn?” Khuôn mặt tuấn tú nhưng âm trầm của hắn trong nháy mắt đã tới gần nàng, giọng điệu nhẹ nhàng quâng bơ lại mang theo kiên quyết: “Thời gian thêm vào đến một năm.”
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, bị sự cường ngạnh bá đạo của hắn làm cho thất kinh: “Không được! Tôi không…”
Phút chốc hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm u hơi hơi nheo lại: “Hợp đồng viết rất rõ ràng, điều đầu tiên khi làm tình nhân là phải nhu thuận dịu ngoan, mà không phải một mặt phản bác tôi, em vừa xúc phạm tôi, hẳn là phải bị trừng phạt.”
“Hắt xì…” Nàng che miệng, đứng lúc xua tay tránh cho hắn đụng vào, lui ra sau mấy bước, “Anh không nên dựa vào tôi gần quá, hôm nay tôi bị cảm, phát sốt, nếu không sẽ lây bệnh cho anh.”
Là thanh âm của cô gái kia, nàng như thấy được cứu tinh, dùng hết toàn lực giãy khỏi lòng hắn, lùi đến nơi cách xa hắn nhất, dùng hai tay hốt hoàng che chắn trước ngực.
Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, con ngươi tối đen như mực lóe lên tia sáng lạnh lẽo. “Tốt nhất em đừng nghĩ tiếp tục đùa giỡn, những thứ tôi muốn có được , bất luận kẻ nào cũng đừng tưởng ngăn cản tôi.”






Lập tức chuyển nhà
Hắn nắm giữ một tập đoàn buôn bán trên nhiều lĩnh vực – Đường Thịnh tập đoàn, chỉ cần một khắc có thể nắm rõ biến chuyển trên thị trường, sinh tồn trên thương trường ngươi gạt ta lừa, chỉ bằng điểm nhỏ kĩ xảo của nàng sao có thể không bị hắn nhìn thấu.
Nàng chắn chặt môi dưới, buồn bực quay mặt đi chỗ khác.
“Đợi trợ lí Từ lấy hợp đồng cho em kí tên, em theo những gì anh ta nói mà làm.” Hắn lạnh lùng bỏ lại những lời này, đi thẳng ra văn phòng.
Nhìn thân ảnh hắn biến mất ngoài cửa phòng, nàng sợ hãi vỗ vỗ ngực, còn chưa kịp hoàn hồn, một thân ảnh lại nhanh chóng bước vào. Nàng giật mình một chút, thấy rõ người vào là từ Bang, thế mới nhẹ nhàng thở ra.
Ra khỏi Đường Thịnh, nàng gọi điện cho Chu viện trưởng, nghe bên tai giọngChuviện trưởng kinh hỉ không thôi, nàng ở đầu dây bên này âm thầm cười khổ.
Vài phút qua đi, nàng cúp điện thoại, cảnh giác đem bản hợp đồng để vào ba lô. Thứ kia đối với nàng mà nói, là thứ cứu vớt bọn trẻ ở cô nhi viện, cũng là một loại khuất nhục nàng cực lực muốn quên.






Cuộc gặp kì quái
Nàng kéo lê thân mình mệt mỏi đi đến một quảng trường trống trải, xinh đẹp, chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Nơi đây thật náo nhiệt, từng khuôn mặt tràn đầy tươi cười, tựa như phía sau đều là hạnh phúc cùng vui vẻ.
Đột nhiên nàng cảm thấy thế giới của mình là một mảnh u ám, tiếng cười đùa vui vẻ bên tai cách nàng thật xa quá, không biết một năm dài đằng đẵng sau này có thể vượt qua như thế nào.
“Cô gái… Cô gái ơi…”
Lão bá liếc đồng hồ đeo tay, vẻ mặt tươi cười hòa ái như trước: “Cô gái, cám ơm cháu đã mời bác ăn, bác phải đi.”
“A, dạ, tạm biệt lão bá.” Nàng hơi sửng sốt, ngồi thẳng người, khi tâm tình không tốt lại có thể gặp một người hiền lành như vậy, không khỏi có cảm giác thân thiết.
“Đúng rồi, cô gái trẻ.” Lão bá đi được vài bước, rồi sực nhớ ra gì đó, xoay người lại, “Để cảm tạ cháu mời bác ăn, ngày mai bác mời cháu đến nhà hàng của bác ăn uống xong ngọ trà.”






Không thể tiếp nghe
Nàng nheo mắt nhìn nơi lão bá chỉ, đó là một nhà hàng cao cấp, nàng từng làm thêm ở đó. Nơi đó quá sa hoa tiêu phí, người có thu nhập bình thường căn bản không thể bước vào, lão bá ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, sao lại có khả nàng có tiền mời nàng vào trong đó.
Nàng quay đầu muốn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của lão bá, lại phát hiện lão bá đã không còn bóng dáng. Lão bá này thật kỳ quái, có lẽ là bác ấy nói lời khách sáo mà thôi.
Nàng ngồi xuống ghế đá một lần nữa, thả lỏng một lát ngắn ngủi, tâm trạng lại quay về tối tăm buồn khổ, nhìn nhìn thời gian, nàng rời khỏi quảng trường náo nhiệt, hướng bến xe bus đi đến.
Lăng trạch…
“Tốt nhất chị nên đi nhanh đi, bằng không lại trễ xe bus.” Ngải Phù buông giũa móng tay, giọng nói hàm chứa châm biếm.
Nghe thấy nàng