XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 1342396

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2396 lượt.

p vô điều kiện.”
Lúc bước qua cái phòng kia, nàng cúi đầu bước đi nhanh hơn, bám lấy tay vịn cầu thang bước xuống lầu, hai bữa nay chưa ăn gì, thoáng chốc nàng ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng khó chịu mà khi kêu lên.
Nàng đứng ở chỗ đổi giày, nhớ tới món Ý ngày hôm qua, bên môi không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nàng sẽ không ôm áo tưởng phi thực tế, về sau, ba bữa của mình vẫn là tùy tiện giải quyết ở bên ngoài đi.






Lần đầu gặp mặt
Sáng sớm có rất nhiều người đi xe bus, mỗi lần nàng bước xuống xe, sức lực toàn thân cũng không còn, hôm nay cảm mạo khó chịu, tính xa xỉ một lần bắt taxi đến trường.
Nàng vẫy vẫy tay, vừa chui vào trong xe, chợt nghe thấy cánh cửa đối diện phát ra tiếng vang, một thân ảnh cũng đồng thời ngồi vào xe, nhất thời trong xe có một loại im lặng quái dị.
Xem ra là có người đoạt taxi với nàng, nàng ngẩng đầu nhìn, một gương mặt nam tính cũng quay lại đây xem nàng.
Chiếc kính mát hiệu Gucci che khuất hơn phân nửa khuôn mặt hắn, nhưng vẫn khó che lấp khuôn mặt đẹp trai, hoàn mĩ, tuấn dật. Làn da bóng láng như sữa tôn lên đôi môi đẹp hồng nhạt, ánh mặt trời theo cửa sổ bên phía hắn chiếu vào, khiến cho toàn thân hắn lộ ra một tầng ngọc thạch thản nhiên, làm cho người ta nhìn mà đui mù.
Bị hắn nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, nhịn không được đáp lại đối phương một cái xem thường. Nàng vội vàng cầm lấy gương nhìn lại mình xem có chỗ nào chưa ổn, kết quả cũng không có nhìn thấy cái gì trên mặt mình.
Đúng lúc này, lái xe vẫn không nói gì đột nhiên quay đầu lại nói, “Tiểu thư, là như vậy, chiếc xe này là vị tiên sinh đây thuê trước, vị này muốn đi cửa hàng tiện lợi mua mấy thứ, tôi đem xe đứng ở đó chờ, sau đó cô lại lên xe.”






Đột nhiên chuyển biến
“Thật có lỗi, vừa nãy là tôi sai rồi.” Nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên kia, trước khi đối phương mở miệng đã đẩy cửa xe ra.
“Chờ một chút.” Đối phương nháy mắt mở miệng trước khi nàng bước ra cửa xe.
Tóc nàng hơi rối một chút, đã bị gọi là bà cô, tiểu tử này nói chuyện không tốt lắm, nàng đã được thưởng thức, hiện tại nàng lên nhầm xe, không chừng hắn còn nói nàng là ngu ngốc linh tinh đi.
Nàng cũng không để ý đến hắn, chân phải bước ra ngoài xe chuẩn bị xuống, ai ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn, giành xuống xe trước, khuôn mặt tuấn tú áp lại gần nàng, mở cửa sổ bên cạnh ra, đôi môi cong lên tạo thành nụ cười làm người ta hoa cả mắt.
Xuống xe bus, cần đi một đoạn đường nữa mới tới cửa hàng bánh ngọt, hiện tại còn sớm, nàng quyết định phải nhồi cái bụng trống trơn trước đã. May mà phía trước có quán mì sợi, bà chủ chất phác nhiệt tình, mồi lần nàng học xong vội vã đi cửa hàng bánh ngọt làm công đều ở trong này giải quyết cơm trưa.
Lúc tính tiền bà chủ nhìn thấy trong bát còn lại một nửa, nhăn mày, “Mân Huyên, cháu ăn ít quá, có phải mì hôm nay không thể ăn? Hôm nay bác cố ý cho cháu nhiều hơn chút, cháu rất gầy…”
“Không phải, bác chủ, mì của bác rất ngon.” Mân Huyên cười cười, “Bằng không cháu cũng sẽ không mãi đến cửa hàng của bác.”
“Ha ha, cái miệng nhỏ của cháu cũng thật ngọt, ăn ngon là tốt rồi, lần sau lại đến.” Bác chủ cười đến toe toét, giúp Mân Huyên mở cửa ra.






Đây là duyên phận
Đi khỏi quán mì, Mân Huyên đột nhiên cảm thấy tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều, kì thật cuộc sống của nàng, trừ bỏ tên ma quỷ Doãn Lạc Hàn kia, vẫn có mấy người quan tâm đến nàng, ví như Chỉ Dao, Thiếu Đằng, bác chủ quán mì…
Vừa rồi cùng bác chủ nói chuyện, thời gian bị chậm trễ, nàng quyết định đi vào con đường tắt hẻo lánh hơn.
“Không được chạy…”
“Xú tiểu tử, hôm nay mày chết chắc rồi, không đánh gãy chân mày tao không…”
Không phải xã hội đen sao? Sao lại có liên quan đến con gái ở đây. Mân Huyên bị gã đàn ông lôi kéo chui vào dòng người giữa ngã tư, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại những người đó, đối phương ước chừng có bốn năm người, trong tay cũng không có ống tuýt hoặc trường đao như nàng nghĩ.
Gã kia chạy trốn cũng rất nhanh, nhanh nhẹn luồn lách trong dòng người, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng mấy người kia, hai người ngồi trên ghế đá không ngừng thở.
“Này, anh…. anh trêu chọc con gái xã hội đen… Làm cái gì? Anh là ngưu lang?”
Mân Huyên vỗ vỗ ngực, từng ngụm từng ngụm thở vào, đột nhiên nghĩ vậy, vội vàng dịch ra một chút, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn đối phương.
Tên kia nhàn nhã dựa vào ghế, nhịn không được gõ đầu nàng. “Ai nói tôi là ngưu lang, đầu óc em nghĩ cũng thật nhiều. Là đứa con gái kia quấn quýt lấy tôi, tôi lịch sự lái xe đưa về nhà, ai ngờ đột nhiên biến thành thế này.”
Nàng hơi bĩu môi, ánh mắt không tự giác đánh giá qua hắn, áo trắng tinh, có ba nút áo chưa cài khuy, bên ngoài mặc một bộ thường phục kiểu tây giá trị xa xỉ, chiếc quần bò bó sát đôi chân thon dà