
Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341435
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1435 lượt.
g là vì công chúa Nhu Nhiên người luôn cực kỳ không vừa lòng Thái tử chứ? Nghĩ thế cũng quá nông cạn rồi.
Kinh thành rất náo nhiệt, phi thường náo nhiệt. Chuyện Trần Bồi Hồi đóng cửa dưỡng bệnh, cũng không thể làm nguội được loại náo nhiệt này.
*
Trần Thập Thất để xõa mái tóc bạc, cười không ngừng được, “Cho nên đã đến tình trạng ‘họa quốc yêu cơ’ sao?”
Báo cáo với nàng, Kim Câu có vài phần xấu hổ, “…cái đó ngược lại vẫn chưa có. Thế nhưng, đã có người nói chuyện không dễ nghe lắm, không biết sẽ có hay không… vẫn là chủ động phòng bị thì hơn.”
“Không cần.” Trần Thập Thất sửa sang lại vạt áo bào, ngồi ngay ngắn tựa vào bàn, “Không cần làm gì cả.”
“Thế nhưng…” Kim Câu lo lắng ngẩng đầu, lại bắt gặp khuôn mặt dị thường chắc chắc, ôn nhã của Thập Thất nương tử, cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Đây là một cơ hội kiểm tra, rất tốt, kiểm tra.” Trần Thập Thất nhẫn nại giải thích, “Cứ xem thử một chút, từ lúc ta lên kinh vào mùa hạ đến bây giờ, tất cả hành vi ở kinh thành, liệu có lệch khỏi phương hướng hay không. Sau đó, chúng ta mới biết có thể tu chỉnh hay không, nên tu chỉnh như thế nào.”
…Cho nên trên thực tế, tất cả đều ở trong tính toán của Thập Thất nương tử rồi cả sao? Sau lưng Kim Câu bất tri bất giác thấm ra mồ hôi hột, rõ ràng trời đã vào hạ rồi.
Mặc dù hoang đường, nhưng nàng thật sự có chút tin một thứ trong lời đồn.
Đều nói Trần Thập Thất Bồi Hồi, là con linh thú Cửu vĩ hồ (hồ ly chín đuôi) thuộc điềm lành giáng thế. Cho nên giáng lôi điện không đành lòng đả thương người, thông âm dương lại có thể Tống Tử*, vừa vào kinh Thái tử liền có con nối dõi, cả nước đại hỉ.
(*Tống tử: là một vị thần may mắn của dân gian, bảo hộ thế nhân sinh con dưỡng cái)
Nàng thực sự đã gần như tin tưởng.
Còn Thiết Hoàn đã tin đến chắc chắn như thép rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều dáng vẻ thành kính cúi đầu lạy một lạy về hướng nương tử, vả lại còn càng vững tin khi không lập tức bị thiếu chủ lưu đày là bởi vì được nương tử phù hộ.
Hoang đường. Nàng thực sự rất muốn nói với Thiết Hoàn. Nhưng vẫn luôn nói không nên lời… Bởi vì nàng cũng càng lúc càng hoài nghi.
Nếu không rất khó nói rõ loại kính sợ mang ý sợ này.
Trần Tế Nguyệt tức tối tiến vào, ngồi dưới hành lang, “Cô biết Hải Ninh Hầu bắt ta đi làm gì không?” sau Thanh minh hắn cũng không được thảnh thơi, Trần Bát càm ràm với hắn, càm ràm đến tận thanh minh, sau thanh minh đổi lại là Hiệp Mặc ở kinh gây tai họa cho hắn. Vì thương nhân sắp bị Huy thương* đè chết, tường tận điều tra ngọn nguồn lại là động tác “mò vàng” của Đại hoàng tử.
* Huy thương: còn được goi là “thương nhân Huy Châu”, thương nhân Tân An, tục xưng là “Huy bang” (tập đoàn thương nhân); tên gọi chung của tất cả thương nhân của phủ Huy Châu (tên phủ cũ, ở tỉnh An Huy, TQ)
Lần này hắn không dám tìm Trần Bát, trực tiếp bẩm báo tới Trần Lục, dù sao Hoài Chương đang ngại nhược điểm của Đại hoàng tử chưa đủ nhiều.
Trần Thập Thất đảo một vòng trên mặt hắn, “Bắt huynh đi dự tiệc đúng không, sau đó thuyết phục huynh đi gặp công chúa.”
Trần Tế Nguyệt ngắc ngứ, có loại cảm giác vừa tức vừa buồn cười. Không có cái gì có thể tránh được quan sát tinh tế của nàng, đã sớm nên biết rồi. “Cô như vậy có mệt không a? Đừng có lúc nào cũng tính toán, hại tâm huyết. Bệnh mới tốt không được bao lâu đâu? Không cần phải gấp gáp đi xem bệnh, kinh thành cũng không phải chỉ có một đại phu cô.”
Ngữ khí rất bình ổn, tựa hồ vẫn như cũ, chỉ có Trần Thập Thất có thể nhạy cảm nhận ra được quan tâm và ôn nhu chôn rất sâu của hắn.
Nàng có chút ngượng ngùng cụp mắt, “Không phải ai cũng đều đáng giá phí tâm tư.”
Trần Tế Nguyệt xụ mặt, đem tầm mắt chuyển ra cây hoa hồng tươi tốt ngoài phòng, ám hương lay động trong gió. Không làm thế, hắn sợ chính mình sẽ nhếch miệng cười ngây ngô… trông đần đần phải biết.
Nhất thời yên tĩnh, hai người đều xem như không có việc gì, ngồi đối diện nhau uống trà, tư thái lại có đoan trang mấy cũng không được.
Kim Câu bưng trà lên liền vội vàng kéo Thiết Hoàn đi. Hai người… cứ thế mà ngoan cố giả vờ đi! Càng giả càng tốt, đỡ phải vạ lây người vô tội… đặc biệt là đám Bộ khúc xui xẻo bọn họ.
“Linh thú cái gì, quá giả đi.” Trần Thập Thất đánh vỡ trầm tịch oán giận, “Không dùng làm được cái gì.”
“Ta chỉ ở trước mặt Trần Lục nói ra một đầu.” Trần Tế Nguyệt cự tuyệt làm kẻ chịu tội, “Ta đoán là hắn bàn với Trần Bát. Chỉ có đám huynh đệ một bụng lừa đảo của cô mới có thể làm ra loại lời đồn không đáng tin đó… Thế nhưng càng hoang đường trái lại càng có người tin.”
Trần Thập Thất hơi nghiêng đầu nhìn hắn, “Thiếu chủ đại nhân, huynh không thêm dầu vào lửa sao?”
Khụ một tiếng, Trần Tế Nguyệt nỗ lực khống chế biểu tình, “…Một chút chút. À mà, nghe nói, Thập Nhất ca sắp lên kinh?”
…Ta nhớ, huynh so với Thập Nhất ca nhà ta còn lớn hơn mấy tháng. Kêu Thập Nhất ca được ư…?
“Ừm. Hoài Chương huynh ngầm đẩy huynh ấy đi Huy Châu phá án, nhổ khoai núi giống như một chùm dây mây vậy, liên lụy rất rộng. Cũng không liên quan gì đến Thập Nhất ca,