Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Tác giả: An Tình

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134747

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/747 lượt.

hể để em mất thể diện được\'\'. Anh nói giống như mình rất vĩ đại.
Cô cười khổ, cúi đầu. Qủa nhiên không thể ôm hy vọng quá lớn với anh.
Cá tính của cô không thích hướng ngoại, trừ bạn học cùng lớp và ở Đoàn ra cô căn bản là không có năng lực khiến cho người nào thích cô đến nổi tặng hoa cho cô; Chỉ là, may mắn là Khải Ca và Ánh Triều đã đạt đến trình độ đó nên được rất nhiều người tặng hoa, vì lo lắng cho thể diện của cô mà hào phóng cho cô mượn mấy bó hoa để cho cô không bị mất mặt khi được các đàn em vẫy tay chào tạm biệt.
Cô vốn cũng đã quên là trong ba người, cô là người bình thường nhất. Nhưng mà nghe được từ trong miệng anh lại làm cô tổn thương như vậy……….Nhất định là quan hệ của anh rất kém.
\'\'Anh không cần đi làm sao?\'\'. Cô lấy xuống cánh hoa phượng rơi ở trên vai xuống, không yên lòng hỏi.
\'\'Anh đang đi làm\'\'
\'\'Sao?\'\'. Diêu Thì Đông cau mày, đầu cô dừng mấy giây rồi mới hoạt động lại được. Chẳng lẽ công việc của anh là tặng hoa?
\'\'Đồ ngốc! Bây giờ anh đang dạy thêm ở trường. Lần trước khi ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi em đã hỏi anh tại sao lại ở đó sao? Đó là bởi vì hôm đó anh đang trên đường đi về sau khi dạy xong một lớp\'\'
\'\'À……\'\'. Anh vừa nhắc đến chuyện ngày đó làm cho cô nhớ đến bạn gái xinh đẹp kia. Mà cũng phải nói lại, hôm đó chắc là anh đang muốn dẫn bạn gái về nhà của anh? Đột nhiên cô có một chút không phục ở trong lòng, rõ ràng là cô biết anh trước, tại sao bạn gái anh lại có thể đi đến nhà anh mà cô ngay cả một lần cũng chưa được đi?
Cô thậm chí hoàn toàn không hiểu rõ tình hình nhà anh, bởi vì mỗi khi ở bên cạnh anh cô đều để mặc số phận cho đối phương định đoạt cho nên cô không biết gì về anh cả……….Đúng! Không biết gì cả.
\'\'Đồ ngốc! Anh làm việc ở trường. Anh làm việc ở trường đó!\'\'. Thấy gương mặt như trên mây của cô là anh biết cô căn bản là không có hiểu anh nói gì. Anh rất dùng sức mà cường điệu mấy lần, nếu không lần sau cô gặp anh ở trong trường thì lại hỏi anh một lần nữa.
Diêu Thì Đông đột ngiên tỉnh táo, nhìn anh chằm chằm, rất khinh thường mà nói \'\'Xùy! Anh á?\'\'. Cô chỉ dám \'\'Xùy\'\' một tiếng chứ cũng không dám biểu hiện ra vẻ mặt như hiểu rõ lắm.
\'\'Ý của em là gì?\'\'. Anh nhìn cô giống như chim ưng nhìn thấy mồi, là nhìn chằm chằm vào cô không buông.
Cô lúc này mới phát hiện ra lời vừa nói rất càn rỡ. Cô mà không muốn sống thì mới nghi ngờ anh, vì vậy vội vàng bổ sung vẻ mặt \'\'chân thành\'\', giải thích \'\'Không………….Không phải đâu! Ý em nói anh đúng là………\'\'
\'\'Tuổi trẻ tài cao\'\'. Anh lớn tiếng nói thêm vào lời nói của cô.
\'\'Đúng! Đúng! Đúng!\'\'. Cô hèn mọn phụ họa. Chỉ cần anh không tức giận, không cần quan tâm anh nói cái khỉ gió gì.
\'\'Đó là ý của em?\'\'. Anh liếc mắt nhìn cô, nghe mẹ cô nói cô vì con đường tương lai mà phiền não thật lâu. Đúng là ngốc nghếch! Chuyện này có gì mà phiền não chứ?
\'\'Em? Em không biết……….\'\'. Cô mờ mịt nhìn về phía trước. Biết rất rõ lời cô vừa nói lại để cho anh cười nhạo cô. Cười nhạo lý do của cô, nhưng cô cũng đã rất thành thật mà nói rồi. Bởi vì cô nghĩ nếu như cô có thể thẳng thắn mà chống đối lại lời nói hoặc bị anh bắt nạt thì có lẽ là không lâu sau anh sẽ cảm thấy cô rất nhàm chán. Sau đó anh sẽ rời đi, đi tìm người \'\'đùa rất vui\'\' hơn cô mà bắt nạt người đó sao?
\'\'Thì Đông\'\'. Anh đem mặt cô hướng về phía mình. Anh không thích ánh mắt như không có chỗ dựa đó của cô. Rõ ràng là có chỗ dựa là anh ở ngay bên cạnh mà vì sao cô còn biểu lộ ra vẻ mặt hoang mang như vậy? Cô có thể dựa vào anh mà!
\'\'Hả?\'\'. Diêu Thì Đông nhàn nhạt trả lời.
\'\'Em đến chỗ anh làm việc đi!\'\'. Anh thật thâm tình, thật dịu dàng ôm mặt của cô.
\'\'Sao?\'\'. Trong lúc này cô còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn lại anh.
\'\'Anh nói. Em đến chỗ của anh, anh cho em một công việc\'\'. Anh không phiền mà nhắc lại một lần nữa.
Không ngờ, chờ Diêu Thì Đông hiểu được ý của anh lại nhảy dựng lên, kêu to \'\'Em…..Em không muốn!\'\'. Lời nói quá nhanh, cô cắn lưỡi mới giật mình nhận ra cô từ chối chưa được \'\'uyển chuyển\'\', vội vàng bổ sung một chút \'\'À…..Ý của em là, chân tay em rất vụng về sẽ gây thêm phiền phức cho anh……..\'\'
Lông mày Đường Ẩn Khiêm nâng lên, từ trên nhìn xuống nhìn cô \'\'Em thật kiêu ngạo! Rất có khí phách\'\'
\'\'Không dám, không dám……….\'\'. Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng. Ở trong lòng cô oán giận :Cô còn chưa đủ nhún nhường sao?
\'\'Nếu biết bản thân chân tay vụng về, anh đã chịu nhận em rồi mà em còn không nhanh cảm ơn anh?\'\'. Đã lâu không có bắt nạt cô, cô không phải là đã quên rồi chứ?
Nhưng……..Nhưng cô không đồng ý!
\'\'Là ………là việc gì?\'\'. Diêu Thì Đông quyết định trước khi từ chối phải bày tỏ chút thành ý. Sau đó cho dù anh có nói công việc gì cũng nói nó không thích hợp là được.
\'\'Thư ký\'\'
Vậy là cả ngày phải đi theo bên cạnh anh sao? Mặc dù cô không có ý định là đồng ý nhưng vẫn không cách nào khống chế các dây thần kinh trên khuôn mặt. Khuôn mặt cô co rúm lại.
\'\'Di


Insane