Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Tác giả: An Tình

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134746

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/746 lượt.

đương thì anh ấy tặng hoa cho chị làm gì?\'\'
\'\'Chị không có đồng tính. Em trai à, chị biết em thường hay mua hoa Ngọc Lan ở ven đường, vậy em và cô gái bán hoa có quan hệ gì?\'\'. Cô nói một ví dụ.
Cậu em họ lại không hiểu ví dụ này \'\'Em lấy tiền mua hoa của cô ấy thì có quan hệ gì?\'\'
\'\'Cũng giống như vậy đó. Anh ấy tặng hoa cho chị là để trả ơn, em đã xem phim chưa?\'\'. Đây cũng là bộ phim mà cô thích nhất.
\'\'Không có\'\'. Cậu thật bội phục tư duy của cô, quả thật là hạng nhất, chuyện này với có liên quan gì đến nhau?
\'\'Vậy thì em nên xem đi, em sẽ hiểu được như thế nào là \'\'trả ơn\'\'
\'\'Đông Đông, em biết trả ơn là như thế nào, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến việc trả ơn\'\'. Cậu nghi ngờ hỏi.
\'\'Bởi vì lúc anh ấy tốt nghiệp rất đáng thương, không có ai tặng hoa cho anh ấy mà chị lại không đành lòng nhìn anh ấy bị người khác cười nhạo nên đã tặng hoa cho anh ấy. Cho nên hôm đó anh ấy tặng hoa cho chị để trả ơn thôi\'\'. Cô đã rất cố gắng vẽ hình tượng của Đường Ẩn Khiêm thật đẹp.
\'\'Chị lừa ai vậy?\'\'. Nếu như vậy thì cậu phải mua được một bó hoa Ngọc Lan thật to đúng không?
\'\'Chị không có lừa em, chị nhấn mạnh một lần nữa. Sự thật chính là như vậy\'\'. Cô đã giải thích cặn kẽ từ đầu đến cuối rồi, nếu cậu mà không hiểu nữa thì cô cũng không có cách nào.
\'\'Em mặc kệ. Diêu Thì Đông, chị phải nói giúp em một tiếng. Em nhất định phải được đi thực tập ở đó!\'\'. Cậu bốc đồng nói, nếu mà còn nói chuyện với chị ấy nữa thì cậu sẽ bị điên mất.
\'\'Em trai à! Chị không có năng lực đó………….\'\'. Cô uyển chuyển từ chối. Cô cảm thấy rất áp lực khi được người khác đặt kỳ vọng vào cô.
\'\'Đông Đông! Chị tuyệt tình như vậy sao?\'\'. Cậu đau lòng hỏi.
\'\'Haiz……….Không phải chị không giúp mà là anh ấy đang giận chị. Mà cho dù anh ấy không có giận đi nữa thì cũng chưa chắc đã đồng ý\'\'. Dù sao thì cô cũng không là gì của anh. Trừ khi cô điên rồi, hy sinh bản thân để cho anh chém giết.
\'\'Ngay cả thử chị cũng không thử thì đã từ chối em. Nói thẳng ra thì chị không thương cho đứa em trai này!\'\'. Cậu đau lòng muốn chết nói.
\'\'Thôi……..Được rồi! Chị thử là được chứ gì! Nhưng mà không chắc là sẽ thành công đâu đó!\'\'. Luôn luôn ăm mềm không ăn cứng, cho dù có bị ép buộc thì Diêu Thì Đông cũng nhất quyết nói không được, nhưng nghe cậu nói đáng thương như vậy nên cũng không dám nói không được. Cô sợ là cậu thật sự sẽ khóc ngay tại chỗ cho cô nghe.
\'\'Cảm ơn! Tốt nhất là đi ngay hôm nay. Em chờ tin tức tốt từ chị\'\'. Sau khi nói xong cậu \'\'Cạch\'\' một cái cúp thoại, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói.
Diêu Thì Đông đáng thương phát hiện ra cô lại một lần nữa bị lợi dụng rồi. Thật là độc ác! Luôn miệng nói là \'\'Thiên tài\'\', kết quả……….
Hôm nay anh có ở trường không nhỉ?
Diêu Thì Đông thử một chút vận may của mình mà đi tìm anh. Khi đã đứng trước phòng làm việc của anh rồi thì cô không nhịn được hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo của mình.
Không thể phủ nhận, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy anh là cô đã hưng phấn. Trước khi ra khỏi nhà cô còn cố ý ăn mặc đẹp một chút, thường ngày luôn để tóc đuôi ngựa hôm nay lại để kiểu tóc dài xõa xuống, mặc vào cái váy màu trắng mà cô thích nhất, còn son thêm son bóng màu sáng, không giống với hình tượng ngốc nghếch ngày thường. Hi vọng là anh sẽ thích.
Cửa phòng làm việc đang đóng, cửa kính lại mờ cho nên cô không nhìn thấy bên trong được. Cô khẩn trương gõ của nhưng mà không có phản hồi, không thể làm gì hơn khác là nhón chân lên muốn từ khe hở trên cánh cửa nhìn vào bên trong. Đang trong lúc cô đang nhìn vào trong thì cánh cửa đột nhiên được mở ra, hơn nữa cánh cửa còn đụng mạnh vào đầu gối của cô khiến cô đau đến suýt nữa là quỳ rạp xuống đất rồi.
Đi từ bên trong ra là một cô gái rất thanh tú, mặc một cái áo blue trắng, là một nhân viên nghiên cứu, cô ta lạnh lùng trừng mắt với Diêu Thì Đông ‘’Cô đang làm gì vậy?’’
\'\'Tôi…..Tôi đến tìm bác sĩ Đường………\'\'. Diêu Thì Đông chịu đựng đau đớn nghẹn ngào nói, đầu gối cô đau đến nỗi cô muốn mắng thô tục……..Shit! Shit! Shit!
\'\'Giáo sư không có ở đây. Cô không nên đứng lén lút ở ngoài phòng làm việc của anh ấy, tôi còn tường cô là tên trộm đấy. Lần sau mà còn làm như vậy thì đừng có trách tôi gọi bảo vệ đến bắt cô\'\'. Cô gái mặc áo blue trắng quẳng xuống những lời cảnh cáo, giống như cô ta là chủ của căn phòng kia vậy.
\'\'Thật xin lỗi………\'\'. Diêu Thì Đông đuối lý, mà cho dù như cô không có lỗi thì cô cũng không có can đảm mà lớn tiếng với đối phương được. Cô không thể làm gì hơn là kéo cái chân bị thương chán nản mà rời đi. Haiz! Ra khỏi nhà mà không để ý xem bước chân nào ra trước, thật là xui xẻo!
Hôm nay không nên đến đây, hôm nay không phải là ngày tốt. Chân cô đau muốn chết, mà tệ nhất là còn chưa nhìn thấy anh nữa.
\'\'Thì Đông?\'\'. Đường Ẩn Khiêm từ xa đã nhìn thấy cô, chỉ là anh không tin là cô sẽ chủ động tìm đến anh, đến gần thì là cô thật.
Trong chớp mắt khi Diêu Thì Đông nhìn thấy anh, cô uất ức


Old school Swatch Watches