
Tác giả: Dịch Phấn Hàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134816
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/816 lượt.
ền kỳ rồi!" - Thuấn Ngôn vừa khóc vừa nói.
Tôi không biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết ôm lấy cô ấy. Hai người con gái ôm nhau một cách ấm áp. Một người là 37 độ, hai người là 74 độ. Chúng tôi cùng đi đến khu nhà Thiên Đài bảy tầng. Mặt đất tối om, trống trải và rộng rãi, ngang dọc mấy sợi dây thừng, còn có hai chiếc giường đơn bị người ta bỏ quên chưa thu về đang lung lay một cách cô độc. Cơn gió to rất lạnh mang theo hơi thở của đêm đen, lạnh lẽo, vô thức, không có mục đích, rộng rãi trống trải và hư vô. Tầm nhìn bị che khuất bởi những chiếc giường đơn, khiến chúng tôi không nhìn thấy ranh giới của khu nhà Thiên Đài. Đó là lần đầu tiên Trịnh Thuấn Ngôn dốc bầu tâm sự với tôi sau khi cô yêu. Cô ấy nói trông anh ta có vẻ lịch sự phóng khoáng vậy thôi, nhưng thực ra nhà anh ta cũng chẳng phải là giàu có gì, cũng chỉ bình thường mà thôi. Chứ đừng nói đến là sau này gia đình anh ta sẽ nuôi anh ta.
Cô ấy kể anh ta học hành thế này, đã không chịu rèn luyện mà suốt ngày chỉ biết chơi Truyền kỳ, không có một chút chí tiến thủ nào. Có biết bao nhiêu môn học anh ta còn nợ, chẳng học nổi cái gì. Cô ấy còn nói đã ba ngày liền anh ta chơi Truyền kỳ thâu đêm suốt sáng, đến cả thời gian hẹn hò cũng không có, anh ta chơi điên cuồng. Cô nói anh ta mà cứ tiếp tục như thế chắc chắn sau này sẽ chẳng tìm nổi việc gì, để xem có quán Internet nào muốn nhận anh ta vào làm quản lí không. Cô nói nếu anh ta cứ như thế này thì còn yêu đương gì được nữa, chẳng có một chút tương lai, anh ta lấy gì ra đẻ thực hiện lời hứa cho tương lai của mình! Cô nói, từ nhỏ đã được gia đình cô giáo dục rất nghiêm khắc nên cô học hành rất chăm chỉ. Cô nói, thực ra cô ấy luôn có những yêu cầu rất cao về cuộc sống, về sự nghiệp tương lai. Cô nói, thực ra cô ấy luôn rất nỗ lực, nỗ lực để có thể làm việc tốt trong tương lai, để có thể có một cuộc sống dễ chịu.
Tô Tiêu nói, làm sao cậu biết người bạn trai đó giàu? Trần Thuỷ cố cãi lí, 99 bông hồng cơ mà! Tô Tiêu xì ra một tiếng tỏ ý coi khinh "Chỉ có 99 bông hồng, đáng bao nhiêu tiền? Hoa hồng rẻ bỏ xừ. Đối với một nữ sinh như Diệp Ly thì cũng chỉ cần dùng chiêu đấy là được". Trịnh Thuấn Ngôn nghe không lọt tai nữa. Bèn nói, tình yêu thì không rẻ tiền. Đúng vậy, hoa hồng tuy rẻ nhưng cũng cần người tặng phải có lòng.
Hết nửa học kì hai của năm học thứ ba, trường phải xây dựng một thư viện mới rất to. Dịp đó khiến cho toàn bộ tủ gửi đồ của thư viện cũ bị chuyển tới htư viện mới. Như vậy là khi tới mượn sách chúng tôi chỉ có thể để cặp sách ở trên một cái bệ ở bên ngoài. Hoặc là chạy phút về phòng kí túc cất cặp sách rồi lại chạy 20 phút tới thư viện để mượn sách. Đa số sinh viên vì lười nên đã vứt cặp lên trên cái bệ ở bên ngoài. Cho dù cái bệ đó ngày nào cũng có cặp sách bị lấy trộm, nhưng hằng ngày vẫn cứ có sinh viên vứt cặp ở đó cho nhanh.
Tôi kịch liệt phản đối thái độ vô trách nhiệm đó của nhà trường. Tuy rằng tôi chưa từng bị mất trộm cặp sách, nhưng hằng ngày nhìn thấy trên tường thư viện dán đầy những tờ thông báo tìm cặp sách, lòng cảm thông trong tôi tự nhiên trỗi dậy. Những tờ thông báo tìm cặp sách đó, từng tờ từng tờ giấy trắng nhỏ xíu, hoặc là sụt sùi kể lể lên án, hoặc là gay gắt chửi mắng đe doạ, hoặc là khổ sở van nài "xin hãy lấy tiền và để giấy tờ lại", đều là những bài học xương máu cả.
Tôi là một đứa rất rất lười, nếu có thể ngồi thì tôi sẽ không đứng, nếu có thể nằm thì tôi sẽ không ngồi. Muốn tôi chạy về phòng cất cặp sách sau đó lại chạy quay lại thư viện để mượn sách ư? Điều đó thật viển vông. Vì vậy mà mỗi lần mượn sách tôi đều chỉ cần năm phút là mượn xong, hơn nữa còn nhét cặp sách xuống tận dưới cùng trong đống cặp sách ở trên bục. Chiếc cặp sách đó mới mua không lâu, bị nhét xuống dưới nhiều cặp sách khác như vậy tôi cũng không nỡ. Nhưng phải xem xét đến vấn đề an toàn. Tôi thầm đoán rằng kẻ trộm muốn lấy ttộm cặp sách của tôi thì còn phải lật lên lật xuống mới rút được chiếc cặp của tôi ở dưới cùng lên, cũng rắc rối vô cùng, xem ra tên trộm đó cũng không thể kiên nhẫn và bình tĩnh đến vậy.
Nhưng Thượng đế đã không vì tôi có tấm lòng cảm thông sâu sắc, mà vẫn vụt cho tôi một roi, có thể là Thương đế cảm thấy rằng, nếu tôi thực sự cảm thông với những bạn bị mất cắp cặp sách thì phải gánh chịu bớt một phần nỗi đau đó, hoặc là phải lĩnh hội nỗi đau đó, tấm lòng cảm thông như vậy thì mới là tình sâu nghĩa nặng. Do vậy, cặp sách của tôi cũng đã bị ăn trộm, không phải, mà là bị ăn trộm không thành. Chiều hôm đó sau khi tan học tôi đã đến thư viện mượn sách. Tôi lấy ví tiền và điện thoại di động ra mang theo người, sau đó nhét cặp sách xuống dưới cùng, trên cặp của tôi còn có tầng tầng lớp lớp những chiếc cặp cách khác làm bia đỡ đạn rồi.
Vội vàng mượn sách xong, vội vàng chạy ra. Mặc dù thái độ phục của của mấy người phụ nữ trung tuổi trong phòng thông tin thư viện của trường rất kém, trước đây thường xuyên có sinh viên cãi nhau với họ đến mức long trời lở đất, nhưng từ khi chỗ gửi cặp sá