Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 134847

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/847 lượt.

n và mỉm cười nói, “Thì ra cô là Hoa Tịnh Ngôn”.
Sao muộn như thế này rồi cô ta mới đến lấy xe? Lẽ nào cô ta là khách đặc biệt của ga ra này? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cậu ta không cảm thấy khó chịu, Tịnh Ngôn chỉ mỉm cười, nhận chìa khóa từ tay cậu ấy rồi quay người đi về phía chiếc xe.
Tịnh Ngôn cầm tờ tạp chí vào xe, trời rất lạnh, sau khi nổ máy, Tịnh Ngôn không lái xe đi ngay mà bận đèn trong xe và mở cuốn tạp chí ra xem.
Vẫn là trang tạp chí lúc trưa, nhưng do có Văn Thù ở đó nên Tịnh Ngôn không dám đọc kỹ, bởi cô cũng biết đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nếu như mặt không bị che khuất thì có lẽ cuộc sống bình yên của mình sẽ bị đảo lộn. Tịnh Ngôn rất lo lắng nên đã mở tấm ảnh trong cuốn tạp chí ra xem kỹ. Cô nằm gọn trong vòng tay của Khổng Dịch Nhân, hai tay ông ôm lấy eo cô, hai vạt áo khoác áp sát nhau, Khổng Dịch Nhân hơi chau mày, khuôn mặt có vẻ buồn phiền lo lắng. Tịnh Ngôn gấp cuốn tạp chí lại, tắt đèn trong xe và bình tĩnh lái xe ra khỏi ga ra. Lần đầu tiên trong đời được xuất hiện trên Tạp chí Bát quái, dù rất lo lắng nhưng trong sâu thẳm cô vẫn cảm thấy vui vì được xuất hiện trên một tờ tạp chí nổi tiếng.
*******
Tịnh Ngôn mở cửa bước vào nhà, bật đèn và như thường lệ cô ném chiếc chìa khóa xe vào lọ sứ, cúi xuống cởi giày. Bỗng chuông điện thoại reo, cô vội vàng cho tay vào túi tìm điện thoại, vừa cầm vào chiếc điện thoại thì chuông ngừng reo.
Tịnh Ngôn mở điện thoại ra xem, lại là dãy số quen thuộc, suy nghĩ một lúc, Tịnh Ngôn quyết định không gọi lại, cô tự nhủ, “Chu Thừa Khải, anh còn định hành hạ tôi đến bao giờ nữa đây?”.
Tịnh Ngôn đặt chiếc điện thoại bên cạnh chiếc bình sứ, đi vào phòng đọc sách và mở máy tính, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Tịnh Ngôn không quan tâm mà nhập mật khẩu mở máy, còn một số tài liệu cô cần phải hiệu đính để sử dụng vào sáng mai.
Sau khi đổ hết một hồi chuông chiếc điện thoại tự tắt. Tịnh Ngôn chỉnh sửa một số bảng biểu và số liệu xong liền mở trang Yahoo ra đọc, trang đầu là các thông tin về chính sách mới của chính phủ liên quan đến lĩnh vực bất động sản, tiếp đó là thông tin chỉ số giá tiêu dùng tăng cao…
Đọc lướt qua các thông tin một lượt, Tịnh Ngôn tiếp tục tìm tài liệu trên mạng, bỗng nhiên cô dừng lại ở một trang báo có bức ảnh quen thuộc giống như trong Tạp chí Bát quái. Tiếng chuông điện thoại lại reo, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Lẽ nào vẫn là tấm ảnh đó?”, Tịnh Ngôn đọc kỹ dòng chữ phía dưới tấm ảnh.
Đúng là tấm ảnh chụp cô và Khổng Dịch Nhân tại khách sạn Bốn mùa, phía dưới còn có dòng chữ, “Cuộc hò hẹn tại khách sạn của đại gia và một cô gái bị chụp trộm”.
Tịnh Ngôn không muốn mở nội dung bài viết ra đọc, vì cô biết chắc chắn đã có rất nhiều người xem tấm ảnh này, nếu chỉ đăng trên Tạp chí Bát quái thì Tịnh Ngôn không có gì phải lo lắng nhiều bởi vì rất ít người quan tâm đến hình ảnh đó, nhưng không ngờ tấm ảnh còn được đăng trên trang nhất của Yahoo, chỉ là một tấm ảnh nhỏ nhưng nó đủ làm xáo trộn cuộc sống của cô. Làm thế nào bây giờ? Xem ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng. Tịnh Ngôn không thể không lo lắng.
Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, cô cảm thấy khó chịu liền cầm máy nghe, giọng của Chu Thừa Khải như rót vào tai, “Tịnh Ngôn, cuối cùng thì em cũng nghe điện thoại rồi!”.
“Có chuyện gì không? Tôi đang rất bận.”
“Tịnh Ngôn, hôm nay anh thấy một tấm ảnh trên mạng” Chu Thừa Khải không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên anh ta cũng biết, Tịnh Ngôn hít thở sâu để lấy bình tĩnh và hỏi lại Chu Thừa Khải với giọng rất thản nhiên, “Tấm ảnh nào chứ?”.
“Tấm ảnh chụp em và bố của Hy Âm, rốt cuộc là thế nào?”
“Chu Thừa Khải, từ trước đến nay tôi cứ nghĩ anh không quan tâm đến Tạp chí Bát quái, tại sao sau khi kết hôn anh lại thay đổi sở thích như vậy?” Tịnh Ngôn không trả lời mà hỏi lại Chu Thừa Khải.
“Tịnh Ngôn, em hãy trả lời câu hỏi của anh trước.”
“Chuyện gì chứ? Điều đó thì liên quan gì đến anh?”
“Tịnh Ngôn, em đừng chối”, Chu Thừa Khải cao giọng, “Mặc dù không chụp rõ mặt nhưng em đừng tưởng anh không nhận ra em?”.
Tịnh Ngôn hơi bối rối, cô không muốn trả lời mà chỉ muốn tắt điện thoại không nghe nữa, nhưng giọng nói của Chu Thừa Khải vẫn như rót vào tai cô, “Tại sao lại như vậy? Tịnh Ngôn, lẽ nào em giận anh tới mức đó ư?”
Anh ta có ý gì chứ? Lúc đầu Tịnh Ngôn không lý giải được, nhưng sau đó cô mới nhận ra Chu Thừa Khải can thiệp quá sâu vào đời tư của mình, cô lên tiếng, “Chu Thừa Khải, xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa có được không?”.
Chu Thừa Khải còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tịnh Ngôn không còn tâm trí để nghe nữa, suy nghĩ một lúc cô mới tắt máy.
Tịnh Ngôn quay trở lại bàn vi tính và thoát ra khỏi mạng, trên màn hình lúc này chỉ còn lại các bảng biểu và những con số khô khan, Tịnh Ngôn nhìn vào màn hình nhưng cô không đọc được chữ nào. Làm thế nào bây giờ? Tiếp theo còn xảy ra chuyện gì nữa đây? Tịnh Ngôn cảm thấy mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, trong lúc đang bối rối, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Tịnh Ngôn giật mình


Duck hunt