Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 134789

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/789 lượt.

vui vẻ chào Phương Tòng Vân.
“Tịnh Ngôn?” Phương Tòng Vân vội hỏi, “Sao cô còn ở đây?”.
“Khi tỉnh dậy, tôi chợt nhớ ra vẫn còn một số việc nữa cần phải bàn giao cho Văn Thù, nên phải đến văn phòng.”
Tịnh Ngôn rất xúc động khi ôm và chào tạm biệt Văn Thù, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của cô. Phương Tòng Vân vẫy tay gọi hai người vào trong phòng, ông đóng cửa lại nhìn Tịnh Ngôn và hỏi, “Tịnh Ngôn, sao giờ này rồi mà cô vẫn chạy đến đây? Chẳng phải là cô đang rất vội hay sao?”.
Tịnh Ngôn mỉm cuời đáp, “Chiều tối mới bay nên cũng không vội lắm”.
Sự việc trọng đại như thế mà Tịnh Ngôn vẫn còn bình tĩnh nói được những lời như vậy, thật không thể hiểu nổi.
Phương Tòng Vân định nói chơi với Tịnh Ngôn một vài câu, nhưng chợt nghĩ đến sau này không biết có cơ hội gặp cô nữa không, nên lòng ông cảm thấy hơi buồn. Ông nói với Tịnh Ngôn bằng vẻ mặt nghiêm túc, chân thành, “Tịnh Ngôn, cô sẽ rất hạnh phúc”.
“Tôi biết.” Tịnh Ngôn cảm thấy mũi hơi cay, cô vội vàng giải thích, “Không hẳn là tôi không quay về nữa”.
Tịnh Ngôn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên, Tịnh Ngôn xin lỗi ra ngoài nghe điện thoại.
“Cô đi đi!” Phương Tòng Vân mỉm cười nói với Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn nhẹ nhàng trả lời điện thoại, “Em đã chuẩn bị xong rồi, em sẽ sang ngay đây”, Tịnh Ngôn mở cửa đi ra nhưng cô vẫn quay đầu lại nhìn Phương Tòng Vân.
“Sao rồi Tịnh Ngôn?” Phương Tòng Vân mỉm cười, “Nhầm rồi, nhầm rồi, hoàng hậu điện hạ còn có điều gì dạy bảo?”.
Thực ra Tịnh Ngôn còn rất nhiều điều để nói, nhưng không phải là lúc này, ngày tháng còn dài, cô mỉm cười vẫy tay tạm biệt Phương Tòng Vân.
Ken và Rockey đang đợi cô ở cổng Trung tâm, sau nhiều lần qua lại nơi này, hai người đã quá quen với Lệ Sa, lúc đó Lệ Sa đang bê cốc sữa đứng nói chuyện với hai người về chuyện hôn lễ của Tịnh Ngôn và Khổng Dịch Nhân, khuôn mặt cô không giấu nổi niềm vui chúc phúc cho hai người.
“Lệ Sa, tôi đi đây”. Tịnh Ngôn vẫy tay chào tạm biệt.
“Tịnh Ngôn, chúc mừng cô.” Lệ Sa vừa khóc vừa vẫy tay tạm biệt Tịnh Ngôn. Lệ Sa tự nhủ, “Mình làm sao có thể làm tốt công việc được khi không có Tịnh Ngôn giúp đỡ”, Lệ Sa nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Cảm ơn”.
Vừa xuống đến cửa tòa nhà, Tịnh Ngôn đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đợi sẵn, không đợi Tịnh Ngôn tiến lại gần, cánh cửa xe đã mở ra, Khổng Dịch Nhân bước xuống xe và nhoẻn miệng cười từ rất xa, “Tịnh Ngôn, em không cần vội vàng đâu, vẫn còn nhiều thời gian mà”.
Đã là cuối mùa xuân, tiết trời ấm áp và đỡ khô hanh hơn, mặc dù đã mang bầu được ba tháng, nhưng bụng của Tịnh Ngôn vẫn chưa to, cô vẫn mặc chiếc áo bó sát người mà không lộ bụng, chỉ có Dịch Nhân mới biết sự thay đổi đó trong cơ thể của cô.
Trong lúc Dịch Nhân đang suy nghĩ thì Tịnh Ngôn tiến lại gần, nắm lấy tay Dịch Nhân, đôi mắt của cô ngời lên niềm hạnh phúc, Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Dịch Nhân, em đã chuẩn bị xong rồi”.
Sau khi Tịnh Ngôn ngồi vào xe, Khổng Dịch Nhân gật đầu nói với Lão Mạch, “Chúng ta ra sân bay thôi”.
Tịnh Ngôn quay xuống nhìn chiếc xe đi sau và hỏi, “Tất cả mọi người đều đi hay sao?”.
Khổng Dịch Nhân giải thích, “Không, chỉ có Ken và một vài người nữa”.
Có Dịch Nhân ngồi bên cạnh Tịnh Ngôn cảm thấy rất buồn ngủ, theo thói quen cô nghiêng đầu tựa vào vai Dịch Nhân, cô cố gắng không ngáp ngủ, hai mắt cô đỏ hoe.
Bác sỹ nói, đây là hiện tượng thường thấy trong thời kỳ mang thai, ngay cả người tinh thần luôn thoải mái như Tịnh Ngôn cũng không tránh khỏi hiện tượng này, thời gian gần đây cô rất hay buồn ngủ, nhất là khi ở bên cạnh Dịch Nhân, thỉnh thoảng Tịnh Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi.
Dịch Nhân hơi ngả vai xuống cho Tịnh Ngôn dễ tựa đầu vào, “Em ngủ một lát đi, đến sân bay anh sẽ gọi, lên máy bay lại ngủ tiếp”.
“Anh nghĩ em là heo à?” Tịnh Ngôn chau mày nhìn Dịch Nhân và nói, “Chúng ta sẽ bay sang London trước nhé?”.
Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Váy cưới phải sửa hay sao?”.
Tịnh Ngôn cúi xuống nhìn cái bụng lùm xùm của mình và nói “Thực ra không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần thay đổi một chút là được”.
“Em nói như vậy không sợ người bạn thợ may của anh buồn hay sao?”.
“Anh đừng để ý đến những gì em nói nhé, đừng để cho anh ấy nghe thấy”. Nếu như anh ta biết Tịnh Ngôn không tôn trọng tác phẩm nghệ thuật của họ thì hậu quả sẽ rất đáng sợ. Tịnh Ngôn có thể không thích, nhưng những người xung quanh dường như đã quen mặc những bộ đồ nghệ thuật do anh ta thiết kế.
Tịnh Ngôn vẫn buồn ngủ, vai của Dịch Nhân mềm và ấm áp, cô không sao chống chọi lại được cơn buồng ngủ đành phải nhắm mắt cho thỏa cơn buồn ngủ. Cô sắp phải gánh chịu những áp lực từ cuộc hôn nhân nên cần phải nghỉ ngơi một chút.
Hơi thở của Dịch Nhân ấm áp, mái tóc dài mềm mại xõa xuống vai Dịch Nhân, tỏa mùi hương dìu dịu. Mặc dù ngủ nhưng tay của Tịnh Ngôn vẫn bám chặt vào vai Dịch Nhân.
Dịch Nhân mỉm cười sau đó thở dài tự nhủ, “Ông Viên nói rất đúng, Tịnh Ngôn thực sự đã quá sợ hãi”.
Sự cố đó mặc dù đã xảy ra từ lâu, nhưng trong những ngày này Tịnh Ngôn đều m