Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè

Bong Bóng Mùa Hè

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015

Lượt xem: 1342168

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2168 lượt.

i xem đánh nhau về. Lạc Hi đã đánh nhau với đám học sinh chửi hắn là thằng ăn trộm, đòn ra khá mạnh làm mấy đứa bị thương. Sau đó Lạc Hi cùng mấy học sinh đánh nhau bị thầy giáo giữ lại đưa lên phòng Giám thị. Ở đó hắn đánh luôn cả thầy Trưởng ban Giám thị.
“Sao thế?!”
Bọn học sinh trong lớp hãi hùng.
Nam sinh kia lắc đầu chán nản, lúc đó hắn chỉ chen tới bên cửa sổ phòng Giám thị chứ không vào được bên trong nên không rõ tại sao Lạc Hi tự dưng lại quại một đấm vào cằm thầy Trưởng ban Giám thị. Một học sinh đứng cạnh hắn thì thầm rằng thầy Trưởng ban Giám thị khi ấy hỏi gì đó có vẻ giống như đang phát âm hai từ “kỹ nữ”.
“Sao thế?”
Cô bé hỏi vội.
“Bố… bố đang ở trên phòng Giám thị…”
Tiểu Trừng nấc lên nghẹn ngào.
Phút chốc Hạ Mạt cứng đờ người.
Đám học sinh hiếu kỳ vây kín hành lang phòng Giám thị, đứa thì áp mặt lên kính cửa sổ, đứa thì ghé tai sát những kẽ hở, vừa nghe trộm nhìn trộm, vừa thích thú cùng nhau bàn tán. Những âm thanh khắc nghiệt từ trong phòng Giám thị truyền tới, tiếng thước quất, tiếng tay đập lên mặt bàn gầm lên giận dữ khiến học sinh đứng ngoài nghe phát khiếp, nhưng lại sung sướng vô cùng.
Đột nhiên, sau lưng họ bị gạt mạnh sang hai bên.
“Làm gì thế!”
Bọn học sinh đứng vây đằng trước tức tối đẩy lại, vị trí đứng lúc này bọn họ chen mãi mới được, không dễ để kẻ khác lấn át.
“Tránh ra!”
Tiếng một nữ sinh.
Đám học sinh đứng phía trước vội quay đầu lại, có đứa kêu nhỏ đó là bạn gái của Thiếu gia, hình như tên Doãn Hạ Mạt. Lập tức đám học sinh gượng gạo nhường đường cho cô bé. Tuy bị cô bé coi không ra thể thống gì, nhưng vì Thiếu gia đành phải nể mặt.
Hạ Mạt đẩy cửa phòng Giám thị.
Cô bé đứng trước cửa.
Tiểu Trừng đứng bên cạnh, nắm tay cô bé.
Phòng Giám thị bừa bộn như vừa bị cơn cuồng phong cuốn qua, giấy tờ bay loạn xạ, giáo án, khung kính, chậu hoa, bằng khen tứ tung dưới sàn. Mấy thầy giáo nghiêm giọng nạt nộ bọn học sinh đánh nhau đang nhút nhát nép mình nơi góc phòng. Thầy Trưởng ban Giám thị ngồi sau bàn làm việc đang ngửa đầu bịt mũi trông cực kỳ thảm thương, máu chảy từng giọt xuống bộ comple của thầy.
Ánh mặt trời rọi vào.
Lạc Hi mình đầy thương tích, chiếc áo sơ mi của hắn bị kéo rách lúc đánh nhau, miệng sưng húp, một vệt máu nhỏ đã khô. Nhưng nhìn hắn vẫn đẹp lồng lộng lay động lòng người. Mái tóc như ngọc đen óng ánh trong ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên nét mặt hắn đã mất đi vẻ dịu dàng lúc trước, khóe miệng dính đầy máu cong lên đầy khiên khích giễu cợt. Mấy thầy giáo đang trách mắng răn dạy lũ học sinh đánh nhau, thỉnh thoảng lại trợn mắt tức tối nhìn về phía hắn, tuy nhiên họ không dùng thước đánh vào đầu hắn giống như cách họ đang giáo dục mấy đứa học sinh đánh nhau kia.
Bởi vì có một người đang đứng bảo hộ trước mặt hắn.
Hạ Mạt nhìn thấy bố.
Giống con gà mẹ bảo vệ gà con, bố đứng chắn trước mặt Lạc Hi không ngừng khom người nói lời xin lỗi từng thầy giáo, khuôn mặt mập mạp ướt đầm mồ hôi. Mấy thầy giáo không thèm để ý, bố cũng làm như không biết, cứ thể liên tục cúi gập người, nụ cười chực sẵn trên gương mặt.

“Xin tha lỗi, Tiểu Hi cháu nó quá manh động”.
“Xin tha lỗi, thầy chủ nhiệm, về nhà nhất định tôi sẽ giáo dục Tiểu Hi, sau này cháu nó sẽ không đánh nhau nữa ạ”.
“Xin tha lỗi, tôi sẽ bồi thường đầy đủ tiền thuốc men cho những học sinh bị thương”.
“Xin tha lỗi, nhưng Tiểu Hi nhà chúng tôi nhất quyết không lấy trộm đồ, đó nhất định là sự hiểu lầm”.

Hạ Mạt nhìn bố cúi gập người tất bật xoay quanh như chong chóng, cô bé mím chặt môi, bàn tay lạnh dần, lòng đau như có vô vàn mũi kim châm.
“Tôi có nói Lạc Hi là thằng ăn cắp sao?”
Thầy Trưởng ban Giám thị hằm hằm nạt nộ, tay đập mạnh lên mặt bàn.
Bố giật thót mình.
“Tờ báo trước đây đã được dán lên bảng thông báo, chuyện quá khứ đã quá rõ ràng! Lạc Hi không những không biết đường mà hối cải, ngược lại còn dám đánh nhau, thái độ này là gì vậy?! Đưa nó lên ban Giám thị hỏi rõ sự việc thì nó đánh luôn cả thầy!”
“Xin tha lỗi… xin tha lỗi…”
“Xin tha lỗi thì được ích gì?! Ông có biết nó không? Hình như ông cũng vừa mới nhận nuôi nó thì phải! Tại sao khi khai hồ sơ lý lịch ông không viết nó từng đi ăn trộm? Vậy là trong chuyện này ông đã lừa dối nhà trường!”
Bố ngớ người kinh hãi nhìn thầy Trưởng ban Giám thị.
Lạc Hi lạnh lùng đứng giữa phòng Giám thị, ánh nắng có vẻ lạnh lẽo, khóe môi ngạo nghễ mỉa mai của Lạc Hi từ từ biến thành băng giá.
Mồ hôi trên gương mặt bố nhỏ xuống mặt đất, mặt bố chuyển sang trắng bệch, bố lắp ba lắp bắp: “Nhưng, Tiểu Hi nhà chúng tôi đúng là không lấy trộm đồ… Nó không phải là đứa ăn cắp… Xin… xin các thầy điều tra cho… Xin nhà trường đừng để học sinh nói lung tung… Tiểu Hi không phải là đứa ăn cắp…”.
“Điều tra là việc của cảnh sát!”, thầy Trưởng ban Giám thị đập bàn, “Chúng tôi chỉ phụ trách quản giáo học sinh!”.
“Nhưng…”
Bố luống cuống gạt mồ hôi trên trán không biết phải làm thế nào, càng lúc càng lắp bắp.
“Tiểu… Tiểu Hi nhà tôi… không… không phải là… không ăn cắp”.<