
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 1341058
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1058 lượt.
hơn cô một bước: “Cô ấy tối nay còn có việc, không thể uống nhiều rượu, mình uống thay cho.”
Cái gì gọi là càng xóa càng đen, chính là đây.
Đã có người nhìn Lý An Ninh đầy nghi ngờ, mọi người đều mặc nhận, nên không ai dám liếc nhìn Từ Mạc Đình.
Lớp phó cười nói: “Biết vì sao mình chia tay bạn gái trước không... Bởi vì cô ấy uống hết ba chai XO mà mặt không biến sắc, lúc đó tôi liền cảm thấy duyên phận của chúng tôi đã hết.”
Mọi người cười to: “Là do bạn gái cậu quá mạnh mẽ khiến cậu cảm thấy mất mặt phải không?”
“Ha ha, chủ yếu là tôi muốn tìm một người một ly đã gục.”
“Người anh em, cậu nhiễm thói hư tật xấu rồi, không còn là lớp phó học giỏi ngoan ngoãn của lớp chúng ta ngày xưa nữa, nhưng mà, vẫn là một tấm gương đáng để học tập đó.”
Lớp phó: “Có Lý An Ninh ở đây, mấy tiếng “Học giỏi ngoan ngoãn” này tôi không dám nhận, hơn nữa, Từ Mạc Đình cũng có mặt ở đây mà.”
An Ninh bất đắc dĩ mỉm cười, cô cảm giác người bên cạnh cô tuy rằng luôn mỉm cười, nhưng tư tưởng lại không tập trung, thế là, cô đưa tay lấy chai bia bị anh đặt sang một bên, kết quả là vừa chạm tới đã bị đối phương ngăn lại, nói chính xác là bàn tay anh đã bao lấy ngón tay cô...
Anh quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
An Ninh: “... Khát.”
Từ Mạc Đình mỉm cười khui nắp ra, sau đó đẩy tới trước mặt cô: “Đừng uống nhiều quá.”
Cô cũng không phải là sâu rượu, hơn nữa, nhìn đối phương chiếm lấy ly nước hoa quả của cô, An Ninh không thể không hoài nghi anh ta vẫn luôn đùa giỡn cô?
Một bạn học nữ đột nhiên hỏi: “Lý An Ninh, bạn là nghiên cứu sinh ở Đại học X phải không?”
“Ừ.”
“Vậy là cùng đại học với Từ Mạc Đình rồi?”
“Ừ.”
“A!”
An Ninh: “...”
Từ Mạc Đình múc hai muôi xúp ngô vào bát của cô, nói nhỏ một câu: “Đừng chỉ lo nói chuyện với người khác.”
Đâu có? An Ninh buồn bực, cúi đầu ăn.
Lớp phó ngồi bên cạnh nghiêng lại gần: “Từ Mạc Đình nói gì với bạn thế?”
An Ninh suy nghĩ một lát: “Nếu như là lúc này, chính là không được nói chuyện với bạn.”
Lóp phó: “...”
L ngồi kế bên nghe được, không khỏi cười lớn, vỗ vỗ vai ai đó tỏ vẻ vô cùng đồng tình: “Aiz, gì nhỉ, mười năm không thay đổi, người anh em à.”
Lớp phó dở khóc dở cười.
Lúc này đối diện có một bạn nữ đến mời rượu, L đang hứng chí bừng bừng liền đứng dậy, cô ấy nói: “Ngại quá, mình đến mời rượu Từ Mạc Đình của lớp chúng ta.”
“Mình cũng là “lớp chúng ta” mà!” L không vui, “Tiểu thư, bạn xem thường người không cao đến một mét tám hả?”
Đối phương mỉa mai: “Không xem thường, chỉ là không có hứng thôi.”
L kêu lên một tiếng thảm thiết, nhào vào trong lòng lớp phó đang ngồi bên cạnh...
An Ninh xem bọn họ diễn trò, không khỏi bật cười.
Bên này, bạn nữ đã nâng chén với Từ Mạc Đình: “Mình xin cạn trước, còn bạn tùy ý.”
Sau đó, người họ Từ nào đó thật sự tùy ý lấy ly nước trái cây đáp lại đối phương...
Cuối cùng, An Ninh bị bạn nữ ấy nhìn chăm chú đầy ẩn ý, cô vội quay đầu nhìn chiếc đèn treo ở góc tường, cho dù mặt cô có đỏ thì cũng là do đèn chiếu.
Một bữa cơm mất gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà khi ra ngoài lớp phó còn đề nghị tiếp tục đi hát karaoke, An Ninh không thể không bái phục sức lực của anh ta, đang chờ mọi người lên tiếng phản đối, kết quả là mọi người đều hứng chí dạt dào...
An Ninh do dự nói: “Tôi...”
“Lý An Ninh, đi đi mà, được mấy dịp chứ, tôi nhớ là bạn hát rất hay mà!” Một bạn nữ cùng lớp giữ cô lại.
Cô hát hay sao? Theo như Tường Vy nói thì là ngũ âm bát nháo.
Nhưng An Ninh vốn dĩ không biết cách cự tuyệt con gái, đang lúc khó xử, thì cách đó hơn hai mét, Từ Mạc Đình một tay đút túi quần, đang nói chuyện với bạn, liền ngoắc tay với cô.
An Ninh không hề chú ý rằng đây là lần đầu tiên anh kêu tên cô, chỉ nghĩ xem làm sao tát nước theo mưa nói lời từ biệt với bạn W: “À, anh ấy gọi tôi rồi... Tạm biệt.”
Lúc An Ninh bước nhanh tới đó, lại có hai bạn học đi đến xin số điện thoại của Từ Mạc Đình. An Ninh đợi một hồi, nghĩ không biết có nên đi trước không... Thật ra cô vốn dĩ không cần chờ anh ta mà!
“Di động của em đang reo.” Từ Mạc Đình nhắc nhở cô, biểu hiện của anh rất thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra trước đó anh ta nửa dẫn dụ, nửa mệnh lệnh kêu cô tới.
An Ninh chậm chạp móc di động trong túi, là điện thoại của anh họ cô, đang muốn tránh ra để nghe, thì nghe Từ Mạc Đình nói: “Đứng ở đây nói đi, sắp đi rồi.”
An Ninh bất đắc dĩ, người trong điện thoại hỏi tại sao đã hẹn rõ cuối tuần này đến nhà cô lấy đồ mà lại không thấy cô đâu?!
“Em quên mất.” An Ninh nói tiếng xin lỗi: “Vâng, hôm nay em không về nhà, đồ ở trong phòng em, cửa không khóa, anh tự vào lấy đi...”
Lúc cúp điện thoại, hai người trước mặt đều cười nhìn cô, trong đó một bạn nam mở miệng trước: “Lý An Ninh, là bạn trai hả?”
An Ninh ngượng ngùng: “Không...”
Bạn nữ kia cũng nói đùa vài câu với An Ninh, khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng. Chỉ riêng Từ Mạc Đình là tỏ ra không thèm để ý chủ đề này.
Lớp phó đến hỏi xem bọn họ có thật là kh