Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Diệp Văn Du

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341439

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1439 lượt.

em không thể ở bên anh, vì thế xin anh sau này đừng phí công sức vì em như vậy, không cần làm gì vì em. Thực ra một mình em cũng có thể sống tốt. Nếu anh đồng ý, sau này chúng ta gặp mặt sẽ chào hỏi nhau; còn nếu anh không muốn, vậy chúng ta sẽ là những người lạ, và ở Hyatt, em sẽ hầu hạ anh như những ‘thượng đế’.” Lộ Nghiên cúi đầu nói một tràng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chiếc túi áo của Trần Mặc Đông, hình thứ đơn giản, chế tác tinh tế, bên sườn túi đính kim cương nhỏ, nhìn rất chói mắt.
Lộ Nghiên thoát khỏi người Trần Mặc Đông, lần này rất thuận lợi.
“Em đi ngủ đây, hôm nay coi như chưa xảy ra chuyện gì. Chút nữa anh đi nhớ đóng cửa giúp em, cảm ơn.” Lộ Nghiên đi về phòng, lúc mở cửa phòng vẫn chào tạm biệt Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên giương mắt nằm trên giường, rèm cửa vẫn chưa kéo lên, bóng cây bên ngoài cửa sổ in lên một màu đen sẫm, xung quanh yên tĩnh, tiếng đóng cửa vang lên khiến lòng người rung lên, trái tim Lộ Nghiên dường như cũng cuộn sóng lên, sau đó lại hồi phục bình thường.
“Ngày mai, mọi chuyện sẽ tốt đẹp”, Lộ Nghiên nhắm mắt, tự nhủ thầm với chính mình.






Lỗ Hổng Tính Cách
Lộ Nghiên đi bộ đi làm, dường như chuyện ngày hôm qua khiến cô vẫn chưa bình thường được, mắt cô sưng mọng, đầu óc lâng lâng, nhưng đi làm thì vẫn phải đi làm. Khi Lộ Nghiên đến khách sạn, trùng hợp là Trần Mặc Đông đang đi từ trong ra, ánh mắt hai người nhìn nhau giây lát, Lộ Nghiên khẽ mỉm với anh, nhưng Trần Mặc Đông không để ý, lạnh lùng đi về phía xe.
Lộ Nghiên có chút xấu hổ, nhưng đây là kết quả cô muốn.
Lộ Nghiên vẫn đi qua lại đại sảnh như thường, nhưng Triệu Phàm đi tới trước mặt cô mà cô vẫn không phát hiện ra.
“Nghĩ gì vậy? Lát nữa đến phòng tài vụ lấy tiền công tác lần trước nhé.”
“Cậu ăn rong biển đấy à?” Tiểu Diêu cảm thấy kỳ lạ, Lộ Nghiên vẫn luôn không thích rong biển mà lại đang gắp rong biển đưa vào miệng.
Lộ Nghiên cúi đầu, đúng vậy, mình đã gắp rất nhiều rong biển, may mà chưa đưa vào miệng, nhưng sau đó cô cắn răng đưa hết đám rong biển kia vào miệng, nhịn thở cố nuốt, không dễ dàng mới chống được cảm giác buồn nôn mà nuốt hết.
“Mình cảm thấy kiêng ăn không tốt, đang bắt mình thay đổi, cậu phải cổ vũ mình nhiều hơn đấy.” Sau đó híp mắt với Tiểu Diêu.
“Thật đấy? Hay là giả?” Tiểu Diêu nhìn dáng vẻ hi sinh vì nghĩa của cô vẫn không tin vào sự giác ngộ của đồng chí ấy, nhưng vẫn đem cốc nước chanh trong tay đưa cho Lộ Nghiên, phụ họa thêm: “Cố lên, cố lên, mình luôn ủng hộ cậu.” Lộ Nghiên uống một ngụm to mới lấn át được mùi vị trong miệng.
“Lộ Nghiên, cậu sao vậy?”
“Không sao, ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, mình có thể có chuyện gì được.”
“Lúc cậu có chuyện gì trong lòng, tốc độ nói chuyện đều gấp hai lần bình thường, số lượng thì gấp năm lần. Cậu bây giờ đang như vậy đấy.”
“Trùng hợp mà thôi.”
Buổi chiều, Lộ Nghiên đổi ca làm với chị Trương cùng tổ. Lúc Lộ Nghiên ra khỏi cửa thì thấy Triệu Phàm, hai người đều không mặc đồng phục.
Lộ Nghiên vẫn còn chút mệt mỏi, sau khi kích động quá thường không vực được tinh thần dậy nữa. Triệu Phàm mời cô đi ăn kem, Lộ Nghiên lười từ chối, đi cạnh anh vào một quán kem.
Triệu Phàm nói về những điều tâm đắc trong quản lý mà anh đã tổng kết gần đây. Vài lần Lộ Nghiên muốn cắt ngang anh, nhưng lại ngại, cô thực sự không hứng thú với vấn đề này.
“Rõ ràng em sinh ra đã có một vẻ ngoài ngay thẳng, nhưng sao với việc gì em cũng nhún nhường vậy?” Triệu Phàm đột nhiên chuyển đề tài.
“Anh nói gì cơ?”
“Em không thích anh nói những điều này đúng không? Anh thật sự rất muốn xem khi nào thì em sẽ không chịu nổi nữa.”
“Em nghe tai này lọt tai kia mà.”
“Không biết nên nói là em dối trá hay thành thật.”
“Đương nhiên là thành thật. Em không sợ mạo phạm lãnh đạo, có gan nói thẳng, họp thường niên anh nhớ phải thưởng em đấy.”
“Lộ Nghiên, anh rất thích dáng vẻ nói nhiều của em, chân thật hơn so với bình thường. Có lẽ em đã giữ mình trong trạng thái hỗn loạn quá lâu, em thế này thật sự rất đáng yêu. Hồi học đại học, em chỉ như vậy trước mặt Thẩm Nham, bọn anh chỉ có thể nhìn trộm hai người thôi.” Triệu Phàm có thể đã nhận ra mình lỡ lời, ngượng ngùng nuốt lời sau đó.
“Lời của em so với anh còn ít hơn nhiều đấy. Mà ai nói em đang hỗn loạn? Bây giờ em rất bình tĩnh hòa nhã, tâm tĩnh như nước.”
“Đúng là không thể gây sự với em.” Triệu Phàm bất lực lắc đầu.
Lộ Nghiên cúi đầu há to miệng ăn kem, lúc này cô thấy miệng mình rất khô, và tự cô cũng cảm thấy mình đã nói rất nhiều.
Lộ Nghiên về nhà mới phát hiện đã hơn hai giờ, cô cảm thấy mình và Triệu Phàm đã nói chuyện rất lâu, chuyện trên trời dưới đất, những gì có thể nói, cả hai người đều đã nói.
Lộ Nghiên thấy buồn chán, cô mở QQ, MSN, sửa lại toàn bộ chữ ký, sau đó cô lại cảm thấy biểu đạt quá thẳng thắn nên muốn sửa lại như cũ, nhưng nội dung lúc trước cô không nhớ rõ lắm, vì thế cuối cùng đành để trống các chữ ký.
Lộ Nghiên tự thấy mình vô vị, đúng là tự giày vò mình