XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Diệp Văn Du

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341438

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1438 lượt.

như mắc cửi, đối diện với ánh đèn rực rỡ, Lộ Nghiên thấy thích thú, dường như cô không liên quan gì đến thế giới xung quanh, điện thoại kêu hai lần nhưng Lộ Nghiên không nhận.
Lúc ăn xong ly kem, tiếng chuông tin nhắn vang lên, đúng lúc Lộ Nghiên thò tay lấy điện thoại.
“Em lại ăn một lần nữa xem” – Nội dung tin nhắn của Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên nhìn quanh nhưng không thấy Trần Mặc Đông, sờ soạng trên người mình cũng không thấy loại sản phẩm theo dõi công nghệ cao nào. Lộ Nghiên tự hỏi mình liên tục là có nên trả lời tin nhắn của anh không, cuối cùng vẫn khuất phục trả lời một tin, Lộ Nghiên cảm thấy vẫn nên xoa dịu Trần Mặc Đông, nếu không người chịu thiệt sẽ chính là mình.
“Vừa lúc em không muốn ăn nữa.” – Nội dung tin nhắn trả lời.
Lần nữa Lộ Nghiên lại từ KFC đi ra, cầm một chiếc bánh trứng, ngồi lại chỗ cũ, vừa ăn vừa đợi người.
Nửa tiếng sau, Lộ Nghiên bị một chiếc bóng bao trùm lấy, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người mình đang chờ – Trần Mặc Đông.
Hai người đi bộ bên lề đường, Trần Mặc Đông đi đường của mình, Lộ Nghiên đi sau Trần Mặc Đông.
“Em mời anh ăn kem.” Lộ Nghiên giữ Trần Mặc Đông lại, chỉ vào một quán kem nhìn có vẻ ngon.
“Anh không ăn.”
“Anh nên ăn đi, ăn cho hạ hỏa.”
“Phải là em ấy chứ.”
“Có thể, vậy em đi mua một cái hạ hỏa đây.”
Trần Mặc Đông nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, như mang một vẻ bất lực, sau đó lại bước tiếp, Lộ Nghiên đành phải đuổi theo anh.
Lộ Nghiên cúi đầu, nhìn mặt đất trước mặt, ánh mắt bỗng nhòe đi. Cảm xúc của Lộ Nghiên đang dâng lên thì đột nhiên cô bị Trần Mặc Đông kéo đến bên người.
“Đi đường phải nhìn phía trước chứ, em cứ nhìn mặt đất làm gì, mặt đấy ấy không hiện ra tiền đâu.” Trần Mặc Đông có chút không bình tĩnh, thì ra một chiếc xe ba bánh ngược chiều chạy qua, Lộ Nghiên không để ý thấy, may mà Trần Mặc Đông kéo cô lại, nếu không chắc chắn đã có va chạm rồi.
“Trần Mặc Đông, em phát hiện nếu anh tìm người con gái khác thì em cũng có chút luyến tiếc. Anh xem dáng vẻ mình đẹp đẽ thế kia, dáng người cũng không tệ, mà lại có tiền, em không cần anh đúng là tổn thất lớn rồi.”
“Cho nên?”
“Cho nên em cảm thấy chúng ta nên bắt xe về, nếu không trên đường mà có nữ lái xe nào đó thì chắc chắn sẽ gây ra sự cố giao thông nguy hiểm đấy.”
Trần Mặc Đông nghe xong, quay đầu bước về phía trước. Lộ Nghiên chạy theo, thử thăm dò lôi kéo tay áo của Trần Mặc Đông, nhưng anh vùng ra.
“Đồ nhỏ mọn, không phong độ.” Lộ Nghiên thầm mắng.
Cuối cùng hai người vẫn bắt xe quay về. Trên đường, Trần Mặc Đông không nói chuyện gì với Lộ Nghiên, anh bị Lộ Nghiên làm cho tức đến mức không muốn nói gì.
“Cô gái nhỏ làm chồng giận sao? Đàn ông đôi khi cũng phải được dỗ dành đấy.” Lái xe là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trêu chọc hai người trên xe.
“Vậy vợ chú bình thường dỗ chú thế nào ạ?” Lộ Nghiên nhìn khuôn mặt hí hửng của Trần Mặc Đông, tâm tình đã tốt nhiều rồi, bắt đầu tán chuyện cùng lái xe.
“Tôi làm gì dám gây sự với cô ấy, vợ tôi nhỏ hơn tôi mười mấy tuổi, nhưng cũng lớn tuổi hơn cậu, bình thường đều là tôi dỗ cô ấy.”
“Nói như vậy, cô gái tìm được chồng lớn tuổi hơn mình là phúc rồi.” Lộ Nghiên cứ như vừa ngộ ra được điều gì đó.
Lái xe mỉm không trả lời.
Đến trước cửa nhà, Trần Mặc Đông đợi Lộ Nghiên mở cửa, nhưng Lộ Nghiên chậm quá, bị Trần Mặc Đông giành lấy chìa khóa, mở cửa phòng.
Lộ Nghiên đi sau vào phòng, bị một lực lớn đẩy cô áp lưng vào cánh cửa, sau đó đôi môi bị Trần Mặc Đông khóa kín. Trần Mặc Đông như đang dùng hết sức lực để hôn, vài lần Lộ Nghiên bị răng của Trần Mặc Đông làm đau, nhưng cô tự biết không đẩy được anh ra nên cũng nhiệt tình hôn lại, hai người tan trong nụ hôn nồng nhiệt kéo dài.
Lộ Nghiên cũng không biết rốt cuộc đã hôn bao lâu, nhưng đều làm hai người hổn hển thở. Trần Mặc Đông lại tiếp tục hôn nhẹ lên môi và mắt Lộ Nghiên. Cả cơ thể Lộ Nghiên không còn chút sức lực nào, dựa hẳn vào người Trần Mặc Đông. Hai người ôm nhau rất lâu, đến tận khi nhiệt độ cơ thể dịu đi.
Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên vào phòng ngủ. Lộ Nghiên mơ màng nhìn anh, tiếp theo anh sẽ làm gì trong lòng cô đều rất rõ, nhưng cô lại không muốn phản kháng lại chút nào.
Mà Trần Mặc Đông lại không giống những gì Lộ Nghiên nghĩ, vào phòng ngủ anh chỉ đặt cô lên giường.
“Anh sẽ giúp em đóng cửa, ngủ đi nhé.” Trần Mặc Đông kéo chiếc chăn của Lộ Nghiên, sau đó không hề dịu dàng đắp kín cả mặt Lộ Nghiên, rồi quay người bước đi.
Lộ Nghiên nghe thấy tiếng đóng cửa liền lập tức vọt tới phòng tắm, đầu tóc trong gương rối hết lên, quần áo không gọn gàng, son môi lem bốn phía, chiếc môi sưng lên, sắc mặt hồng lên, tổng thể nhìn thì cô đang mang dáng vẻ của một oán phụ với dục vọng bất mãn. Lộ Nghiên gần như muốn giết chính mình, mình đúng là hủ bại rồi, cô vô cùng hối hận. Tên sắc lang Trần Mặc Đông này, Lộ Nghiên sẽ nguyền rủa anh ta một trăm lần. Cô nghiêng đầu nhìn thấy chiếc khăn tay dính son môi bên cạnh, chắc là Trần Mặc Đông vừa mới dùng, xem ra không có trò hay rồi, Lộ Nghiên hậm hực tắm rửa.