
Tác giả: Nhã Mông
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134856
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/856 lượt.
óc dài say khướt. Cô ấy gục đầu, mái tóc xõa trên vai Lý Bối Lỗi giống như nữ diễn viên chính bước ra từ bộ phim kinh dị của Nhật Bản vậy.
- Chuyện gì thế này? - Lý Bối Nhĩ vội vàng đặt điện thoại xuống chạy ra giúp anh.
- Say rồi. - Nhờ sự giúp đỡ của cô, anh Lý Bối Lỗi cũng đặt được cô ấy xuống ghế sô pha trong phòng khách.
- Ôi trời! Cô ấy chẳng nhẹ chút nào. - Anh ấy bóp bóp vai nói.
Bối Nhĩ đi đến bên cô gái, lấy tay gạt mái tóc xõa ra khỏi khuôn mặt của cô ấy và thốt lên:
- Chị Âu Dương San San...
Âu Dương San San chưa từng nghĩ rằng, yêu một người là một chuyện thấp hèn gì. Từ năm mười bảy tuổi, khi gặp Lý Bối Lỗi lần đầu tiên, cô đã yêu anh. Kể từ đó, vì yêu anh mà cô đã đánh mất chính mình. Cô bắt đầu học chơi dương cầm. Cô ngồi trong căn phòng sáng sủa và học từng nốt nhạc đồ rê mí đơn giản nhất với mấy đứa trẻ. Nhưng do cô không có năng khiếu bẩm sinh nên mười đầu ngón tay của cô cứ chạm vào bàn phím là cứng đờ cả. Đã thế, cô còn thường bị mấy đứa trẻ cười nhạo vì chuyện không kiểm soát được những phím đàn. Việc đó khiến cô khóc rất nhiều. Có nhiều đêm thức trắng, cô ngồi bên chiếc đàn dương cầm gõ từng nốt nhạc vang lên bên tai cho đến tận khi tiếng nó tắt hẳn. Không thể nắm chắc được những nốt nhạc giống như cô không thể thấy được lối thoát của tình yêu vậy. Niềm hy vọng cùng nỗi tuyệt vọng trong những nốt nhạc không thành giai điệu đó cứ giày vò cô.
Cuối cùng, cũng có một ngày, cô có thể chơi được hoàn chính bản nhạc Khúc biệt ly mà anh đã từng chơi ở phòng học nhạc hôm đó. Nhưng cũng từ ngày đó, cô đã đánh mất chính mình.
Sau này, cô đến Ðài truyền hình làm đồng nghiệp của anh thì tình yêu thầm lặng của cô bắt đầu nảy nở dưới ánh mặt trời. Cô muốn cho anh biết cô yêu anh, yêu anh bao nhiêu năm nay nhưng bỗng cô phát hiện ra rằng, khi đứng trước anh, cô không có cách nào giữ được bình tĩnh để đối diện với anh. Trước mặt anh, cô sợ hãi và bối rối, cô không làm chủ được bản thân, không làm chủ được suy nghĩ của mình. Tình yêu cô dành cho anh trở nên nhỏ bé và hèn mọn. Thậm chí, cô không biết làm sao để yêu anh nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút nữa.
Cô hoàn toàn không biết, khi một người chẳng để ý đến bản thân mình để yêu một người khác sẽ là chuyện nguy hiểm đến thế nào.
Cô biết trong lòng anh luôn có hình bóng của người con gái khác. Mấy năm trước, khi người con gái đó còn ở bên anh, anh chưa từng yêu cô mà thậm chí còn không hề biết rằng trong thành phố này luôn có một người luôn lặng lẽ để ý đến anh. Mấy năm sau, cô gái đó đi rồi, cô vẫn không thể bước vào trái tim anh. Hôm đó, cô bắt chước dáng vẻ của anh, cô ngồi trước đàn dương cầm và chơi bản Khúc biệt ly đó. Khi chơi được nửa chừng, cô bỗng phát hiện ra anh đang đứng cách mình không xa, cô giống như một con thỏ giật mình sợ hãi bật nhảy ra khỏi ghế. Anh cười nói không sao, sau đó anh lại tiếp tục ngồi xuống bên chiếc dương cầm và đánh nốt phần còn dang dở của bản nhạc. Phút giây đó, cô đã khóc. Cô đoán khi anh chơi bản nhạc đó là lúc lòng anh đang nhớ đến một kỉ niệm đau buồn. Cô chợt ngoái đầu lại hỏi anh:
- Chị uống say quá! - Cô ấy nói.
- Con gái không nên uống nhiều rượu. - Anh nói.
Cô ấy gật đầu thật mạnh và thề sau này sẽ không bao giờ động đến thứ đó nữa. Chỉ một câu nói hết sức bình thường của anh nhưng lại là thánh chỉ không thể cưỡng lại đối với cô ấy. Lý Bối Nhĩ nhìn cô ấy thương hại. Cô ấy xấu hổ cúi đầu như thể bị người ta nhìn xuyên thấu mọi tâm tư
tình cảm của mình vậy.
- Chị vẫn khỏe chứ? – Bối Nhĩ hỏi cô ấy.
- Vẫn khỏe. - Cô ấy cười gượng gạo.
- Chị đừng ngốc như vậy.
San San nhìn cô, sống mũi cô ấy bỗng cay cay và rồi nước mắt cứ thế trào ra. Cô ấy ôm chặt lấy mặt của mình bởi cô ấy biết cô gái trước mặt đã nhìn thấu mọi nỗi khổ của mình.
- Nếu cô thấy khá hơn rồi thì về nhà đi. Mẹ cô lo cho cô lắm đấy. - Lý Bối Lỗi lạnh lùng buông một câu rồi quay người đi lên nhà.
- Lý Bối Lỗi, anh là đồ tồi! - Bối Nhĩ cao giọng mắng anh. Nhưng tiếng mắng đó cũng đã bị cánh của phòng anh chặn lại.
Lòng Âu Dương San San chợt thấy ấm lại. Hàng loạt câu hỏi vẩn vơ trong đầu cô. Sao anh biết mẹ cô lo cho cô? Phải chăng anh đã đến nhà cô? Nếu anh đã đến tìm cô, vậy thì chứng tỏ anh cũng có quan tâm đến cô. Nghĩ đến đây, cô bỗng mỉm hạnh phúc.
Lý Bối Lỗi về đến phòng, anh đổ vật xuống giường, trái tim anh rối bời. Cô gái có tên Âu Dương San San đó đã gợi cho anh nhớ lại rất nhiều ký ức thuở xưa. Anh nghĩ đến năm anh còn chơi dương cầm, nghĩ đến người yêu ngày xưa của mình. Nếu hồi đó, anh và Khả Lam cũng đến Anh thì bây giờ anh sẽ thế nào? Chừng ấy năm, trong đầu anh luôn hiện hữu câu hỏi này. Nhưng ngày hôm nay, bất kể làm gì anh cũng không thể làm chủ được dòng suy nghĩ của mình. Hôm đó, Âu Dương San San đã mở nắp dương cầm mà lâu lắm rồi anh không hề động đến. Tiếng nhạc quen thuộc đó khiến đầu óc anh trở nên quay cuồng.
Hóa ra, anh chưa quên được những chuyện đã qua.
Lý Bối Nhĩ gõ cửa phòng an