
Tác giả: Kim Tinh
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 134659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/659 lượt.
lời.
"Không có!" Anh giống như nén giận nói, khóe miệng vui vẻ tiết lộ tâm tình tốt của anh, việc này không giống với việc làm kiếm sống, anh làm chuyện này là đương nhiên, bởi vì đối tượng là Đồng Tử Lâm mà.
Đồng Tử Lâm không biết Hắc Nhược Hoành rất thích cầm chân trắng nõn cô, trên móng tay của cô lưu lại dấu vết của anh, khiến cho anh rất có cảm giác đạt được thành tựu lớn.
"Cũng không khác biệt với bên ngoài làm lắm!" Hiện tại Đồng Tử Lâm nghĩ người bạn trai này cũng không tệ,tối thiểu cô không cần ba,bốn hôm lại đi tiệm làm móng, hơn nữa tay nghề Hắc Nhược Hoành cũng rất tốt, cô tò mò hỏi: "Đây là hoa văn gì?"
"Trên tay?"
"Không phải là em nói trên chân." hoa văn trên ngón tay của Đồng Tử Lâm giống như cánh con côn trùng nào đó, một móng tay là nửa cánh, trông rất sống động giống như muốn bay lên.
"Ừm. . ." Trầm ngâm một hồi, người đàn ông mới chậm rãi nói: "Anh tự làm cho em câu thần chú, để tránh em chạy mất."
Hắc Nhược Hoành không định nói thật, ở trên tay cô linh hoạt vẽ.
"Anh nói hay không?" Dùng một bàn chân đã vẽ xong làm bộ hướng trên mặt anh đạp, "Nói hay không?"
Hắc Nhược Hoành đem gương mặt tuấn tú để sát vào, nét mặt chỉ mong cô đạp xuống.
"Anh không nói, sau này em sẽ không thèm để ý anh nữa!" Cô mang đòn sát thủ ra, chờ cá cắn câu.
Mà anh từ trước đến nay rất sợ câu này, anh gật đầu nói, "Đúng, đúng, cái này hoa văn trong Biển rộng của Diệp Thiên Chu."
Anh vừa nói như vậy, Đồng Tử Lâm nhìn lại thì hiểu, đúng như anh nói. Màu chủ đạo là màu xanh da trời, ở móng dưới góc trái móng tay có một màu đen không rõ ràng, chắc là anh vẽ con thuyền.
"Á! Anh vừa nói ra, làm mất cả ý cảnh!" Đồng Tử Lâm lạnh lùng nói.
Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, " Trình độ ngữ văn của anh vốn không cao!" Anh biết cô sẽ phản ứng như thế, mới cố ý không nói, để tránh cho cô ghét bỏ rồi
Nhưng ở trước mặt của cô, anh không có bất kỳ bí mật.
"Biết là tốt rồi!" Đồng Tử Lâm xấu xa phản bác, cô hay khi dễ anh, nhìn anh bị bại bởi cô, cô có cảm giác rất tự hào.
Anh không nói gì, chuyên tâm vẽ móng tay cho xong, nhưng người nào đó lại không nhịn được, "Tuy rằng kỹ năng vẽ anh không tệ, thế nhưng tốc độ chậm hơn bên ngoài, chân của em đều tê rần cả rồi."
Nghe vậy, đầu gối ở dưới chân cô có chút giật giật, thực sự không hiểu cô sao có thể không có lương tâm như vậy, chân bị tê cũng là chân anh bị trước chứ!
"Nhanh lên một chút nha!" Cô không khỏi làm nũng thúc giục.
Vị đại tiểu thư này thật khó hầu hạ, mà anh hình như có khuynh hướng thích bị ngược, "Được rồi, đừng nhúc nhích, đỡ phải làm hư."
Cô ngoan ngoãn an tĩnh một hồi, qua mấy phút, lại bắt đầu không an phận, "Em có một chút khát, em muốn uống nước."
Rốt cục cũng hoàn thành Hắc Nhược Hoành để bút xuống, "Chân anh đã tê rần."
Đồng Tử Lâm nhíu mày, "Em muốn móng tay vẽ thêm hoa, lát anh vẽ thêm cho em nha."
Tại sao lại có người thích uy hiếp anh quá như vậy chứ! Hắc Nhược Hoành bất đắc dĩ đứng lên, bất quá chân đúng là không còn lực, cả người nghiêng đổ về phía trước.
"Này..." Cảnh cáo lời còn chưa nói hết, Đồng Tử Lâm đã bị anh đặt ở phía dưới, tay chân vô ý thức giẫy dụa, Hắc Nhược Hoành nhanh nhẹn đem tay cô nắm lấy.
"Còn chưa khỏe, đừng làm hư!" Anh cảnh cáo nói.
Đôi mắt Đồng Tử Lâm trừng mắt lớn, "Anh tính đè chết em sao?"
Hắc Nhược Hoành vô lại cười lên, "Vừa nãy anh đã nói, chân anh đã tê rần rồi."
Ánh mắt cô híp thành một đường, đầu gối cố tình đụng nhẹ lên phía trên, sắc mặt Hắc Nhược Hoành cứng đờ, "Chết tiệt! Không cho phép nhúc nhích!" Thời điểm người cô đụng vào giữa hai chân cảm giác tê tê vô cùng khó chịu.
"Em càng muốn!" Đồng Tử Lâm cười duyên.
"Em thực sự là. . ." Hắc Nhược Hoành bất chấp tất cả , vốn đang chống đỡ sức nặng thân thể, nhưng cánh tay dứt khoát buông ra, nặng nề đè lên người cô.
"A! Anh tên khốn kiếp này! Nặng chết!"
"Ha ha. . ." Hắc Nhược Hoành đắc ý cười to.
Trước phải đầu hàng đã, "Được rồi, em không đánh anh đâu, anh đừng đè lên người em, em không thở được nè."
Hắc Nhược Hoành như con giun trong bụng cô, cô chỉ cần nhướng lông mày, anh cũng biết cô đang suy nghĩ gì, anh cũng không tin lời bảo đảm của cô.
"Không phải là nói đùa với anh, em thực sự không đánh anh mà." Đồng Tử Lâm chân thành nhìn anh nói.
"Chờ chân anh không còn tê nữa, anh sẽ đứng dậy." Hắc Nhược Hoành không thỏa hiệp nói.
"Vậy anh đừng nói vào mặt em!" Mỗi một lần nói, hơi thở của anh liền phả ở trên mặt cô.
"Không có."
"Có! Em ngửi được mùi pizza luôn này." Bọn họ bữa tối kêu pizza về ăn, bởi vì vội vã muốn anh vẽ móng cho cô, nên bọn họ không có đi ăn bên ngoài.
"Có thật không?" Anh tò mò hỏi.
Mặt cô đỏ lên, ". . . Dù sao cũng không được hướng về phía em nói chuyện!"
Hiếm khi thấy mặt cô đỏ như vậy, dù bận nhìn nhưng anh vẫn ung dung chống hai cánh tay lên má, có thể nhìn rõ ràng cử chỉ khác lạ của cô, giọng nói mang theo bỡn cợt, "Thế nhưng anh chính là thích như vậy, thế nào?"
"Anh muốn chết à!" Đồng Tử Lâm hung ác nhìn anh chằm chằm.
Anh