The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cá Nước Thân Mật

Cá Nước Thân Mật

Tác giả: Mễ Lộ Lộ

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 134578

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/578 lượt.

g Quan to gan lớn mật, dám xin yêu cả tên tổng quản. . .
Bốp! Gã sai vặt còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo thì bỗng một nắm đấm đập ngay vào trong hốc mắt bên trái của hắn.
"Ối, bát cô nương, cô. . ."
"Nói nhanh lên, nếu không, một giây sau, sẽ là mắt phải của ngươi luôn đấy." Nàng cuộn chặt nắm đấm, quơ trước mặt hăm dọa hắn.
Gã sai vặt lùi về sau vài bước, run giọng nói: "Phong tổng quản, hắn. . . hắn không ở trong phủ, hắn đã đi mua vải ở thành Tây từ thanh thần rồi."
Không ở trong phủ? Nàng nhíu mày, thu lại nắm đấm của mình.
Cửa hàng vải ở thành Tây chứ gì! Thượng Quan Tiểu Du quyết định, trước tiên nàng sẽ đi đến đó, sau đó, nàng sẽ gặp hắn hỏi cho rõ ràng.
★ ☆ ★ ☆ ★
Thượng Quan Tiểu Du tức tốc chạy đến cửa hàng vải ở tại thành Tây. Lúc này, trước cửa hàng, một đám hương thân phụ lão đang châu đầu vây xem đầy náo nhiệt.
Đẩy mấy người ra, nàng chen vào trước cửa. Trước mắt nàng, Phong Nhạc Thủy đang đứng yên để thợ may đo thân thể cho hắn.
Nhìn thấy cảnh này, con tim nàng nát vấy.
Hắn thật sự muốn kết hôn cùng cháu gái của Mạc má má ư?
Vậy còn nàng thì sao? Hắn bảo nàng làm gì bây giờ?
"Ô?" Phượng Tiểu Khuynh cũng cùng đi đến cửa hàng vải này cùng Phong Nhạc Thủy. Nàng đã tinh mắt thấy được Thượng Quan Tiểu Du. Thế là, nàng buông công tác trong tay, đi đến trước mặt Thượng Quan Tiểu Du.
Thượng Quan Tiểu Du chẳng còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm cùng Phượng Tiểu Khuynh, từ nãy tới giờ, nàng luôn nhìn chằm chằm vào Phong Nhạc Thủy.
Phong Nhạc Thủy cũng đã nghe được tiếng xì xào bàn tán ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Du, mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, sau đó, hắn buông thứ đồ đang cầm trong tay ra.
Nàng vốn nghĩ, hắn đang muốn bước đến nói chuyện với nàng, ai dè, hắn lại đi theo chiều ngược lại, đi vào trong cửa hàng. Ngay cả gặp mặt nàng, hắn cũng không muốn.
"Phong Nhạc Thủy!" Nhìn thấy cảnh này, tim nàng rớm máu. Đau quá, đau quá. . . Thế nhưng, nàng vẫn mất hết cốt khí, lật đật chạy theo hắn.
Bất đắc dĩ, nàng bị Phượng Tiểu Khuynh chặn lại, không thể tiếp tục đuổi theo hắn.
"Tránh ra!" Nàng trừng mắt Phượng Tiểu Khuynh, giọng điệu nghe lạnh như băng.
"Ta không cho ngươi tiếp cận Phong Nhạc Thủy nữa đâu." Lần này, Phượng Tiểu Khuynh sắm vai kẻ xấu, bộ dạng xấu xa kia bày ra trông vô cùng chân thật.
"Ta có chuyện muốn nói với hắn." Thượng Quan Tiểu Du nghiến răng ken két, "Ta muốn gặp hắn, ngươi tránh ra!"
"Ngươi hãy rủ lòng thương mà cho phủ Phượng chúng ta mấy ngày yên bình đi mà, đợi cho hôn lễ kết thúc. . ." Phượng Tiểu Khuynh không hề hay biết, những lời này hệt như lửa đang cháy mà đổ thêm dầu, khiến cho con sư tử trong người Thượng Quan Tiểu Du bắt đầu lồng lộn.
"Ngươi im đi!" Nàng trừng mắt Phượng Tiểu Khuynh, "Hắn sẽ không cưới ai hết! Hắn là của ta! Là của ta!" Dù có phải liều cái mạng này, nàng cũng nhất quyết không để hắn đi cưới người khác.
Hả? Phượng Tiểu Khuynh khẽ nhíu mày. Rồi, nàng đảo mắt. Cuối cùng, nàng cười lên, trông càn quấy vô cùng, "Thế nhưng mà. . Chỉ mấy ngày nữa thôi, hôn lễ sẽ tiến hành, dẫu ngươi có muốn dùng thủ đoạn đi chăng nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi!"
"Ta nói rồi! Phong Nhạc Thủy là của ta!" Thượng Quan Tiểu Du gào thét, "Cho dù hắn muốn thành thân, ta vẫn nhất định cướp hắn trở về."
Thượng Quan Tiểu Du siết chặt nắm tay. Lúc này, hốc mắt nàng cũng đã ửng hồng, như thể sắp khóc, trông đáng thương cực kỳ.
"Ơ. . . Ngươi định. . ." khóc lóc giữa chốn đông người thế này à? Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Phượng Tiểu Khuynh thấy nàng không ngừng khóc lóc như vậy.
Thượng Quan Tiểu Du, con người cậy mạnh hơn hẳn mọi người, lại chỉ vì Phong Nhạc Thủy mà rớt nước mắt. Vì yêu hắn, nước mắt đã phá vỡ lòng tự tôn của nàng, sự cậy mạnh của nàng.
Thế giới của nàng bắt đầu chuyển động quanh người hắn. Không có hắn, nàng thậm chí sẽ không biết phải hô hấp ra sao. . .
Bởi vì, hắn là nước, nàng là cá. (Chàng là Thủy, nàng là Du, cá bơi trong nước đấy hì ^_^)
Thì ra, hắn là người mà nàng không thể mất đi!
"Tránh ra đi! Hãy để cho ta gặp hắn. . ." Hiếm khi Thượng Quan Tiểu Du lại mềm giọng như vậy, trong giọng nói còn mang sự cầu xin.
Phượng Tiểu Khuynh cảm thấy như là trò đùa của nàng đã trở nên quá đáng, cuối cùng, nàng chột dạ nói: "Ta nghĩ, hắn đã đi ra bằng cửa sau rồi."
Vừa nghe thấy vậy, nước mắt Thượng Quan Tiểu Du lại lăn dài trên má.
Ngay lập tức, nàng xoay người bước đi.
Phượng Tiểu Khuynh há hốc mồm. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kéo váy, vội vã đi vào trong cửa hàng vải.
Gương mặt tuấn tú của Phong Nhạc Thủy lúc này trông rất bình tĩnh. Vừa nhìn thấy Phượng Tiểu Khuynh, hắn mấp máy môi, như thể muốn nói lại thôi.
"Ngươi không muốn gặp nàng thật à?" Không hiểu sao, nàng lại đi nói đỡ cho Thượng Quan Tiểu Du. Nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Du khóc thống thiết như vậy, ngay cả nàng cũng thấy mềm lòng.
"Còn chưa phải lúc." Hắn bình tĩnh nói, nhưng đôi bàn tay lại siết chặt lại.
Phượng Tiểu Khuynh chu đôi môi đỏ thắm nhỏ xinh của mình lên, đi vòng q