
Chặn Lại Quý Công Tử Toàn Diện
Tác giả: sandy_nguyen203
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134960
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/960 lượt.
a của Tô gia, mặc dù anh không hề thấy mình có tí xíu lỗi nào, nhưng nhìn nha đầu trước mắt này, đỏ mặt, bộ dáng uể oải không phấn chấn, tiều tụy vì bệnh, ít nhiều gì cũng có tí đồng tình.
“Anh phải chịu trách nhiệm!”
Đây là câu nói cuối cùng khi tan việc của Trương Gia với Tô Mộc.
Tô Mộc xoay mặt nhìn người đang nằm trên giường bệnh, gương mặt điềm tĩnh,vô cùng quen thuộc, có chút trẻ con chậc lưỡi, biểu hiện hoàn toàn giống với cô bình thường, đúng là một cô bé gái không có gì đặc biệt
Thật có thể ngủ…
Ngủ còn giống heo…
Không biết cứ tiếp tục như vậy có thể ngủ đến ngày mai hay không, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mọi người trong phòng khám bệnh đều về cả rồi.
Tô Mộc không có chút ý thương hương tiếc ngọc nào, dĩ nhiên, anh đâu có thấy nha đầu này là hương ngọc gì, hương khoai môn thì có.
“Này!!! Rời giường!!! Mặt trời phơi nắng mông rồi kìa!” Tô Mộc bắt lấy vai Thuần Tưởng, lay lay hai cái.
“A…” Thuần Tưởng đang mơ mơ ngủ, nháy nháy mắt, quay đầu nhìn Tô Mộc một cái, si ngốc nhếch miệng: “Anh đến đây từ lúc nào? Xin chào… Tô… Mộc!”
Cô mạnh mẽ đứng dạy từ trên giường, hai mắt trợn to, từ trạng thái buồn ngủ chuyển sang tỉnh táo, nhìn kỹ lại người đứng trước mắt mình là ai.
Trái tim đập loạn, là do cô quá trì độn hay là do chưa từng suy nghĩ, Tô Mộc thật ra rất giống… Rất giống… Người kia.
Tô Mộc khẽ khiêu mi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ nhắn của Thuần Tưởng, biểu tình trên mặt biến hóa năm màu.
“Cô là bảng pha màu sao.” Tô Mộc nhìn cô hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng mới làm vỡ sự yên tĩnh trong phòng khám bệnh.
“A! A?!” Thuần Tưởng không biết chuyện Tô Mộc đang suy nghĩ trong lòng, dĩ nhiên không hiểu ý của anh
“Tôi nói, vừa rồi cô đang nói chuyện với ai?” Lời này của Tô Mộc có một ý tứ khác, anh gián tiếp hỏi cô, nãy giờ xem anh là ai
“Không có ai cả, chẳng phải mới nói chuyện cùng anh sao!” Bị khám phá tâm tư, Thuần Tưởng vén chăn lên, nhảy xuống từ trên giường giận dữ nói.
“Thật sao?!” Đang cùng anh nói chuyện? Câu ‘Anh đến đây từ lúc nào, xin chào...’ nét mặt như vậy, hiển nhiên không thể đang nói với “kẻ thù” như anh, Tô Mộc mặc dù có chút tò mò nhưng không hỏi tiếp nữa.
“Đến đây tiêm đi.” Tô Mộc đi ra ngoài, trên tay tiện thể cầm lấy một ống tiêm
“Này!!! Anh có ý gì vậy?” Thuần Tưởng thấy anh cầm “hung khí” đi ra, hai tay vội vàng giao nhau trước ngực, nghĩ lại thấy cũng kỳ, cô vội vã giấu tay ra phía sau nói: “Tôi không tiêm nữa!!! Anh không thấy sao? Tôi sốc, tôi bị hôn mê, anh còn lấy cái này đến giết hại tôi!”
“Câm miệng. Cô không có tư cách nói lời này!” Tô Mộc nhíu mi, tức giận nói: “Cô sốc, sốc cái quỷ gì, rõ ràng là do cô bị sốt cao quá nên hồ đồ, cộng với chưa ăn cơm nữa.”
Vừa nói, Tô Mộc lấy toffe từ trong túi ra, ném cho cô: “Xoay người lại.”
Thuần Tưởng dẩu môi, không chút khách khí lột bỏ gói kẹo, bỏ vào miệng, mùi sữa nồng nặc làm cho người ta thấy an tâm, nhưng sao Tô Mộc biết cô vẫn chưa ăn cơm? Sáng nay rời giường đã thấy cổ họng khó chịu, cho nên đừng nói là ăn gì, ngay cả nước cô cũng lười uống.
Nghe lời xoay người sang chỗ khác, Thuần Tưởng mút lấy đường trong miệng, thậm chí còn biết điều không chút phản bác, có lẽ do chưa ăn cơm nên cô còn khí lực nữa.
“Kéo quần xuống một chút.” Tô Mộc mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói.
Thuần Tưởng dừng một chút, lập tức xù lông.
Đề Mục? Tác Giả Vô Năng!
“Lên xe đi.” Tô Mộc vừa nói vừa đi thẳng đến chiếc xe thể thao mà Thuần Tưởng đã phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần.
Có xe đẹp để ngồi, Thuần Tưởng cũng đâu có ngu đến nỗi chen chúc lên xe buýt chi cho mệt, cô vội vàng đuổi theo, không chút khách khí mở cửa ra, nhảy vào ghế phụ ngồi.
Đúng là không chút do dự a, không coi mình là người ngoài chút nào, Tô Mộc lườm cô một cái, khởi động xe nói: “Nịt dây an toàn”.
“A?!” Thuần Tưởng không chút tự giác, xoay mặt ngơ ngác nhìn anh.
“Đây, đây, tôi chỉ sợ lây bệnh cho anh thôi.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa nghiêng đầu qua ngắm nghía cảnh vật.
Tô Mộc hơi dừng lại một chút, không quên châm chọc cô: “Nói cô ngu ngốc quả là không sai. Nếu quả thật lây bệnh được vậy chỉ cần một hai cái hít thở là giải quyết sao? Bây giờ chúng ta đang ở trong một không gian bịt kín, không khí không lưu thông ra ngoài, chẳng lẽ cô cũng nhịn thở sao?”
“Ôi chao!! Vậy tại sao vừa rồi anh…” Thuần Tưởng kỳ quái nhìn hắn.
“Chẳng lẽ cô không thấy nằm trên giường lâu như vậy, trong miệng sẽ…” Tô Mộc vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi kéo lên một nụ cười.
Biết người này có tính sạch sẽ nghiêm trọng, Thuần Tưởng đỏ mặt lên, vội vàng xoay người sang chỗ khác, khẽ thở dài một tiếng mới phát hiện, miệng cô thật sự là có mùi sữa, vừa rồi anh ta cho cô anh toffe, dĩ nhiên phải có thôi.
Thuần Tưởng cắn răng một cái, xoay người nói: “Bác sĩ Tô, hai ta nói chuyện cho rõ ràng một chút có được không!”
Hai người đâu phải có “thù sâu hận đậm” gì, căn bản không cần đối chọi gay gắt như vậy, cho dù b