Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Tác giả: sandy_nguyen203

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341053

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1053 lượt.

Ha ha…” Bất đắc dĩ cười, không biết hôm nay Thuần Tưởng cô đã cười như vậy bao nhiêu lần.
“Tô Viễn học trưởng đẹp trai, thành tích lại tốt, bối cảnh gia đình miễn chê, mọi thứ đều tốt, giống như là bạch mã hoàng tử vậy. Dĩ nhiên có rất nhiều bạn gái.” Thuần Tưởng than nhẹ một tiếng, cứ tưởng là nhẹ nhàng lắm nhưng mọi thứ đều rơi vào tai Tô Mộc.
“Cho nên… Mặc dù như thế, vẫn thích nó sao?”
“Cho nên… Mặc dù như thế, vẫn thích nó sao?”
Thuần Tưởng giương mắt, ánh mắt nhìn Tô Mộc có vẻ kinh ngạc, có phần bối rối nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục trở về bình thường.
“Có lẽ tôi nói sai chỗ nào rồi! Mặc dù nói anh ta chỗ nào cũng tốt nhưng không có nghĩa cô gái nào cũng phải thích anh ta.” Thuần Tưởng nói đến đây nói, rõ ràng rất lo lắng.
Tô Mộc nghiêng người ngồi trên ghế sofa, lấy tay xoa tóc, mái tóc đã khô nhếch lên, trở về vẻ như ngày thường.
Tô Mộc bình thường thích tán chuyện, bây giờ lại ngồi lặng yên làm Thuần Tưởng nhất thời không biết nói gì cho phải, cắn cắn môi, cô kéo chặc vạt áo nói: “Haizzz… Tôi quấy rầy anh rồi, tôi về đây…”
“Thuần Tưởng, thật ra tôi không hiểu, tiểu tử thúi Tô Viễn kia có điều gì tốt, các cô gái thật sự thích người như nó sao? Nhưng hôm nay tôi coi như biết rồi.” Tô Mộc khẽ cười một tiếng.
Thuần Tưởng vung tay, lớn tiếng nói: “Tôi không có! Con người ngu ngốc kia… Đúng là khốn kiếp…”
Thật vậy sao? Cho nên mới nói vậy, chứng minh Thuần Tưởng thật sự có quan hệ cùng anh ta, nhưng thật ra Tô Mộc đã sớm phát hiện rồi.
Chính là Tô Viễn… Người mà mình từng thích…
Tô Mộc hít sâu một hơi, khẽ thở ra, không nói những câu ác độc như ngày xưa nữa, toàn thân tản ra một hơi thở khác thường, Thuần Tưởng không hiểu đó là gì.
Tô Mộc nói: “Được rồi.”
“Cái gì?!” Thuần Tưởng sửng sốt
Tô Mộc nói tiếp: “Không phải cô nói đang quấy rầy tôi sao?”
“A…” Thuần Tưởng gật đầu: “Tôi đi đây.”
“Không tiễn.” Tô Mộc nói ngắn gọn, vẫn ngồi trên sofa, giữ vững vẻ yên lặng.
Thuần Tưởng ngừng lại, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra liền quên mất mình muốn nói gì, đành xoay người rời khỏi.
Thuần Tưởng nhẹ nhàng đóng cửa lại, “bộp” một tiếng, Tô Mộc vẫn ngồi trên ghế sofa, bàn tay đặt lên gối ôm nắm lại thành quyền, có hơi phiền não, chân dùng sức đá cái bàn trà ra thật xa, “bốp” một tiếng.
Mắc mớ gì tới anh!
Tô Mộc thật sự hận mình, sao lại “gà mẹ” như thế, cho dù là tính toán chi li, nhưng vì sao anh lại thấy phiền não như thế? Đó là chuyện giữa Thuần Tưởng và Tô Viễn, một cái rắm cũng không liên quan đến anh!
Anh phiền não cái cọng lông, anh u buồn cái cọng lông, anh hoảng loạn cái cọng lông!
***
“Em thật không hiểu, em không có gì cả, không có vẻ ngoài xinh đẹp, học hành lại không giỏi, ba mẹ chỉ là những công nhân bình thường thôi.”
“Chỉ là của em thì anh đều thích. Anh thích chính vẻ ngoài của em, anh thích chính là thái độ chăm học của em, anh thích chính là thân thế bình thường của em, nhưng không phải vì những thứ này mà thích. Chỉ là vì thích em nên mới thích chúng thôi.”
“Anh thật biết hoa ngôn xảo ngữ, em không hiểu, có cô gái nào mà anh không thể có? Em thật không thể tin được.”
“Đúng vậy, anh cũng không thể tin được, sao lại là em cơ chứ?”
Người con trai cười, đưa tay cô bé đến trước ngực mình rồi đặt lên đó: “Tại sao lại là em chứ? Hỏi nó đi, chắc nó biết đấy!”
Phù phù, phù phù, phù phù…
Trái tim cô gái vững vàng nhảy lên, làm cô không khỏi đỏ mặt, mặc dù ngày thường thích nói cười cùng người con trai nhưng khi đối mặt với tình cảm của mình, cô chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi.
“Anh muốn đi đâu?”
“Này, anh đi đâu vậy?”
Bỗng nhiên, bàn tay nắm chặc cô kia như ẩn như hiện, dường như không còn bắt lấy được nữa, làm trái tim cô bồi hồi, rồi lại cực kỳ lo lắng.
“Em… Cho rằng, anh thật tâm…”
“Nhưng thật ra…”
“Chỉ là… Vui đùa…”
“… Lừa ngươi…”
“Em hận anh đi…”
“…”
***
Thuần Tưởng mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường, lớp mồ hôi tinh mịn hiện đầy trên trán, dồn dập thở, khi hơi thở dần dần trở nên ôn hòa lại, cô lấy mu bàn tay lau trán.
Đúng là… Không phải giấc mơ đẹp…
Cô nhíu mày thật chặc, bỗng nhớ lại nội dung trong mộng vừa rồi, trái tim không khỏi co rút đau đớn, mấy lời nói đứt quãng kia, như từng mũi dao, găm thẳng, găm thẳng vào chính lòng cô.
Thôi, còn nghĩ đến những chuyện đó làm gì.
Vẫy vẫy đầu, Thuần Tưởng đi ra ngoài phòng ngủ, liếc nhìn một bàn bánh ngọt làm trong cơn tức giận tối qua, bất đắc dĩ than thở.
Vốn đang vui vẻ, có thể cải thiện mối quan hệ với Tô Mộc, kết quả…
Nhưng không biết tối qua Tô Viễn tìm anh ta có chuyện gì, cứ đuổi Tô Viễn về như vậy, không sợ bị trễ công việc sao?
“Gâu gâu gâu…” Một Đồng Tiền chà chà dưới chân Thuần Tưởng, đôi mắt to long lanh nhìn cô, cô mím môi cười, khom lưng sờ sờ đầu nó: “Đói bụng không, để chị pha cho mày ít sữa tươi vậy.”
Chuẩn bị xong xuôi, Thuần Tưởng vừa mở cửa lại đúng lúc chạm mặt với Tô Mộc.
“Đi làm à?” Dĩ nhiên là Tô Mộc mở miệng trước.
Thuần Tưởng cũng hơi giật mình, nhìn biểu hiện tối hôm


XtGem Forum catalog