
Tác giả: sandy_nguyen203
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341051
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1051 lượt.
ơng Gia và Tần Phong Thành cũng an tĩnh lại, Tô Mộc có chút xuất thần, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn.
Trong bụng có hơi phiền não, đột nhiên nhận thức được một chuyện, Thuần Tưởng có lẽ không phải như lời anh nói, không có người nào yêu mến, phải là ngược lại mới đúng.
Tính tình tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, tâm tính đơn thuần, so với vẻ trầm lặng bên ngoài càng làm người ta muốn trêu hoa ghẹo nguyệt hơn, huống chi… Nếu biết cách ăn mặc, Thuần Tưởng cũng có thể trở thành một cô gái xinh đẹp, có thể thấy, các cô gái xinh đẹp sau khi gỡ bỏ lớp trang điểm ra thì không thể so với dung nhan của cô.
Quả thật như thế, Thuần Tưởng có tính cách tốt, gặp gỡ nhiều bạn bè, Tô Mộc sờ sờ trán, cảm thấy nếu so sánh với Thuần Tưởng, nói không chừng anh lại thất bại thì hơn. Không, không thể nói là không chừng mà thật sự là như thế.
Mặt ngoài thì anh tỏ ra sạch sẽ, mở một phòng khám riêng, có xe hơi riêng. Kì thực không phải là như thế, người ngoài cứ nghĩ là với điều kiện của anh thì sẽ có rất nhiều bạn, có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng thật ra căn bản không như vậy, người khác nghĩ anh có nhiều bạn thân, kỳ thực sau khi tính cách kỳ quái của anh, bọn họ đều tránh xa 10 m, người khác nghĩ là anh có nhiều người theo đuổi, thậm chí có ngay cả thử cũng không cần thử, liền xếp loại thành – không dễ tiếp xúc, không dễ gặp gỡ, nhất định đứng trong hàng ngũ không thể theo đuổi nổi.
Tô Mộc phát hiện mình thật thất bại, anh luôn biểu hiện ra anh là người có tất cả mọi thứ, nhưng thật ra anh không có gì, anh luôn biểu hiện ra mình không cần gì cả, nhưng thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, anh luôn biểu hiện ra mình là một người lạnh lùng, nhưng thực tế đó chỉ là do anh không giỏi giao tiếp với người khác.
Mà Thuần Tưởng so với anh mà nói, có rất nhiều, cô có bạn bè, có gia đình, có lý tưởng, và có cả… tình yêu.
Những thứ này Thuần Tưởng có, anh lại tương đối thiếu thốn, đôi khi vất vả lắm mới có được một ít, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một ít mà thôi.
Gia đình… Lý tưởng… Còn…
Anh không khỏi thở dài, nghĩ đến Thuần Tưởng, nghĩ đến Tô Viễn, nghĩ đến Triệu Cảnh Hàng.
Hai người họ tuyệt đối là những người đàn ông cực phẩm, nhưng ai cũng đều có hứng thú với Thuần Tưởng, Tô Mộc hiểu, Thuần Tưởng hấp dẫn bọn họ bởi cái gì, đó chính là khí chất bên trong cô…
Cũng như thế, cũng hấp dẫn lấy anh…
Bốn Người, Có Được Hay Không?
Triệu Cảnh Hàng mang Thuần Tưởng đến nhà hàng của mình, Thuần Tưởng có chút câu nệ đi ở phía sau, nhưng dần dần bị nhà hàng này hấp dẫn.
“Thế nào?” Triệu Cảnh Hàng cùng Thuần Tưởng mặt đối mặt ngồi trong một căn phòng. Anh ngẩng đầu, có chút chờ đợi nhìn Thuần Tưởng đang nhấm nháp thức ăn một cách tinh tế.
Thuần Tưởng hơi mím môi, cười.
Nếu nói Thuần Tưởng không có khiếu quản lý hay trang hoàng thiết kế thì còn chấp nhận được, nhưng cô chắc chắn có tư cách đánh giá món ăn của nhà hàng.
“Ha ha, không giống đâu.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa khoát khoát tay: “Công việc của tôi là thế này, có thể nêm nếm được, dĩ nhiên chuyện này rất đơn giản, nhưng anh là người bận rộn mà vẫn bỏ công nghiên cứu như vậy, bái phục bái phục!”
Nhìn Thuần Tưởng từ từ gỡ bỏ phòng bị, Triệu Cảnh Hàng cười thầm, nói tiếp: “Ăn nhanh đi, tôi dẫn cô đi đến vài nhà hàng nữa.”
Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ: rõ ràng chỉ một cái như vậy thôi đã mắc rồi, không biết mấy cái còn lại như thế nào, haizzz!
***
Tô Mộc còn đang ngây người, điện thoại trên bàn bỗng rung rung lên.
“Alô.” Tô Mộc mở điện thoại, giọng nói lạnh nhạt, không có tâm trạng gì.
“Alô, Tô Mộc phải không?!” Giọng nói bên kia làm Tô Mộc sững sờ, thật đúng là… Vừa nghĩ đến ai, điện thoại của người đó đã đến rồi.
“Tô Mộc? Là em…” Đầu bên kia điện thoại thấy Tô Mộc không có phản ứng gì, la lên: “Anh cả?”
“Ừm, Tô Viễn. Gọi điện thoại… Có chuyện gì sao?” Tô Mộc đáp lại, chứng minh mình nghe thấy được.
“Anh, hôm nay em đến muốn nói chuyện với anh.” Tô Viễn giải thích.
Lúc này Tô Mộc mới nhớ ra được chuyện hôm qua, Tô Viễn đúng là có gọi điện, mặc dù sau đó không liên hệ nữa. “Có việc gì thì cứ nói.”
“Là chuyện trong nhà. Bây giờ nói trong điện thoại thì không tiện lắm, anh rảnh không, chúng ta hẹn gặp nhau đi.” Tô Viễn đề nghị.
Chuyện trong nhà…
Tô Mộc khẽ nhíu mày, từ sắc mặt có thể nhìn thấy, anh không muốn nghe lắm, chỉ tiếc là Tô Viễn không nhìn thấy được vẻ mặt anh lúc này.
“Anh, anh đừng như vậy nữa… Đừng mâu thuẫn với cha nữa được không? Đều là hai cha con, không nói được thì nói cho bằng được, dù sao đi nữa thì lần này anh nhất định phải trở về!” Tô Viễn ở bên kia có vẻ tức giận: “Dù sao ông ấy cũng là cha của anh mà! Anh không thể không quan tâm đến cái nhà này!”
“Ông ấy xảy ra chuyện gì?” Tô Mộc nhàn nhạt hỏi.
“Dù sao… Bảy giờ tối nay, ở nhà hàng Nguyên Sắc, em chờ anh.” Tô Viễn nói xong câu này lập tức cúp điện thoại.
Nét mặt Tô Mộc có chút khó xử, càng lúc c