Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Tác giả: Khí Khan Mộc tiểu JJ

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341179

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1179 lượt.

lặp lại bốn chữ ——"Ta, muốn, tự, thiến!"
=*=*=
Mà Ly Hoan, vì mình mua phải một gói xuân dược căn bản đối với mình không có giá trị lợi dụng gì định đi tìm một câu trả lời hợp lý. Cho nên hắn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang quay đầu lại đi tìm chủ quầy bán thuốc.
Vẫn là chợ phiên, vẫn là những người bán hàng rong đó, cùng với chủ quầy lúc nãy.
Ly Hoan vừa nghĩ tới mình lãng phí vô ích một lượng hai mươi tám đồng thì lập tức giận đến cả người đều đau, hắn trầm mặt vỗ một chưởng trên quầy thuốc của chủ quầy kia, hung ác nói: "Đem bạc của tiểu sinh ta trả lại cho ta!"
Chủ quầy kia nhìn thấy Ly Hoan, đầu tiên là vui mừng, sau khi thấy rõ vẻ mặt của Ly Hoan, lập tức kìm hãm lại, mà lúc Ly Hoan hung ác vỗ bàn thì đã trực tiếp chuyển sang sợ hãi rồi.
"Công tử, công tử, có lời gì chúng ta từ từ nói, ngài có vấn đề gì?" Chủ quầy cười theo, giọng mềm xuống, "Chẳng lẽ ‘ lại một đêm xuân hô mưa gọi gió ’ công tử dùng không quen? Không sao, không sao, nếu mà không quen dùng loại này, công tử có thể thử loại ‘ duyên phận ở trong núi ’ này." Dứt lời, hắn làm bộ muốn cầm gói xuân dược mới.
Ly Hoan nghe xong mặt càng đen hơn một tầng: "Tiểu sinh ta muốn chính là thuốc mê! Không phải thứ ngổn ngang này!".
Lão bản cực kì kinh ngạc, nhìn chằm chằm mặt của Ly Hoan thật lâu, mới thử dò xét nói: "Chẳng lẽ, công tử cần chính là ‘ Hoa cúc với □ ’?"
Ly Hoan không còn kiên nhẫn, trực tiếp nắm lấy ống tay áo của chủ quầy, âm trầm nói: " Trả lại bạc cho ta."
Chủ quầy vội vàng hấp tấp cầm chặt túi tiền bên hông, kinh hoảng nói: "Không cho!"
Ly Hoan lười nói nhảm với ông ta, hạ một chưởng, quầy nhỏ đơn sơ vỡ vụn thành vô số mảnh, tiếp theo hắn lại đưa tay giật lấy túi tiến của ông ta, trực tiếp tịch thu, cuối cùng mới giơ lên một gói thuốc lớn trong tay mình ‘ lại một đêm xuân hô mưa gọi gió ’ ném tới trên người của ông ta, phóng khoáng ngông ngênh nói: "Lúc tiểu sinh ta kiếm bạc của người ta, ngươi còn chưa ra đời đấy."
Dứt lời, xoay người, trở về Ninh phủ, khóe miệng Ly Hoan cong lên thành một nụ cười thỏa mãn, mở túi tiền ra đếm số tiền bên trong, ở trong lòng tính toán hôm nay là ngày tốt gì, đến tột cùng mình đã kiếm trắng được bao nhiêu bạc.
Vì vậy hắn lập tức một đường về Ninh phủ.
Đi thẳng đến cửa Trúc viện, lại nghe thấy bên trong phòng truyền đến từng trận âm thanh kì lạ.
Ly Hoan nóng nảy, nhét túi tiền vào trong ngực, rồi mới chạy lên phía trước.
Lúc này Thiên Thiên đang ôm cả người Ninh Ngọc Thân lên thật chặt, dang tay dang chân quấn quanh ở trên người Ninh Ngọc, đáng tiếc, vẫn không ngăn cản được Ninh Ngọc di chuyển bước chân ra phía ngoài!
"Đây là tình trạng gì đây! !" Ly Hoan vội la lên.
"Mau! Mau! Mau ném cây kéo qua! !" Ninh Ngọc lớn tiếng hô với Ly Hoan.
Ly Hoan trong nháy mắt không kịp phản ứng, lạ lùng nói: "Cầm kéo làm gì? !"
"Cây kéo! Cây kéo! Ta muốn cây kéo! Ta muốn tự thiến!" Cặp mắt Ninh Ngọc đờ đẫn nhìn cây kéo trên cái bàn tròn phía trước, nói đâu ra đấy.
Ly Hoan nghe vậy, rắc một tiếng, cằm rơi trên mặt đất.






"Còn ngẩn ngơ ở đó làm gì! Mau mau lấy cây kéo đi a!" Thiên Thiên hết sức gian khổ đem cả người dính sát ở trên thân thể Ninh Ngọc, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng, la lớn về phía Ly Hoan.
Ly Hoan lắc đầu, trở lại bình thường, ôm tâm tình hết sức nặng nề sải bước lên phía trước cầm lấy cây kéo phản xạ ra tia sáng u ám trên bàn, liền hung hăng ném ra ngoài cửa sổ!
Nhưng Thiên Thiên và Ly Hoan nơi nào ngờ tới, cặp mắt Ninh Ngọc nhìn chằm chằm cây kéo bay ra ngoài cửa sổ, lúc này bộc phát ra trận lực lượng khí phách uy vũ, lập tức ném Thiên Thiên đang treo trên người mình bay đến trên giường, mình thì bay về phía cây kéo bị ném ra ngoài!
Thiên Thiên mở to mắt, nằm lỳ ở trên giường chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Ngọc bổ nhào đến cây kéo, đầu óc nhất thời trống rỗng! —— chẳng lẽ phu quân của nàng muốn biến thành nhân yêu sao! !
Có thể nói lúc nguy cấp thì phản ứng nhanh, Ly Hoan nhanh chóng cầm ly trà trên bàn lên, xuất ra toàn bộ sức mạnh ném về phía đầu Ninh Ngọc!
Thiên Thiên tò mò: "Rời đi? Đi đâu?"
"Trở về Tần Hoài quán!" Ly Hoan nói hết sức dứt khoát.
"Ngươi điên rồi!" Thiên Thiên nhỏ giọng hô một tiếng, "Chúng ta vừa mới trở lại không lâu, chẳng lẽ lại rời khỏi?"
"Ôi trời! Ta nói này Thiên Thiên, ngươi xem bộ dáng bây giờ của Tiểu Ngọc Nhi! Ngươi nhìn hắn xem, ngủ đến không biết trời cao đất rộng trời đất mù mịt, ta nói cho ngươi biết, mười bảy thuộc hạ của Tiểu Ngọc Nhi không phải là đèn cạn dầu, chẳng lẽ ngươi ở lại đây để cho các nàng ta tra tấn ngươi đến chết sao?" Ly Hoan nhíu chặt lông mày, bắt đầu công việc tẩy não của mình.
"Nhưng. . . . . ." Thiên Thiên hết sức rối rắm, "Nhưng Ninh Ngọc hắn có thể lặn lội đường xa sao. . . . . ."
"Nghe ta đi!" Ly Hoan đưa tay khoác lên vai Thiên Thiên, giống như động viên khích lệ nàng, "Thiên Thiên, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi một Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ!"
Thiên Thiên khổ sở


Duck hunt