
Tác giả: Khí Khan Mộc tiểu JJ
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341172
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1172 lượt.
ch của mình."
Ngay sau đó nàng lại chợt hiểu: "Cũng đúng, phong cách hay thay đổi là phẩm chất riêng của mình."
Lầm bầm lầu bầu xong, ánh mắt nàng kiên nhẫn đối mặt với ánh mắt âm trầm của Mặc Phi, trong nháy mắt kiếm đấu với râu, tứ lạng bạt thiên cân (*), vũ trụ nổ lớn, các loại ánh lửa tỏa ra bốn phía.
(*)Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki thì đây là một chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)…. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.
Tục ngữ nói không sai —— ngươi phun hỏa, đúng là phương pháp tạo hình.
Rất rõ ràng Loan Nguyệt đã cảm nhận được không khí ở giữa hai người, lúc này cũng không cam chịu yếu thế, cường thế chen vào, định theo cùng.
Có câu nói rất hay—— thích thì nhào vô.
Thế cục giằng co giữa ba người này không kiên trì được bao lâu, Thiên Thiên bởi vì không đủ khí thế mà bại trận, nàng vừa miệng sùi bọt mép vừa trợn trắng mắt, vẫn kiên cường như cũ giơ lên ngón tay giữa với Mặc Phi, dung hành động này để chứng tỏ trong lòng không phục.
Mặc Phi nhìn ngón tay giữa của nàng, hừ lạnh một tiếng, âm thanh lạnh lung hỏi thêm một lần: "Tứ Ẩn để ở đâu?"
Thiên Thiên híp mắt, lè lưỡi liếm một vòng quanh môi của mình, quát to lên: "Ở trong đầu của ta, trong mộng của ta, trong lòng của ta, trong tiếng hát của ta!"
Mặc Phi sững sờ, cùng Loan Nguyệt liếc nhau một cái, tiếp tục nói: "Ngươi đã nhớ kỹ Tứ Ẩn?"
Thiên Thiên gật đầu một cái, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, phủ nhận nói: "Không không không, không có không có, không có ghi nhớ, ngươi quá coi trọng trí nhớ của ta rồi !"
Mặc Phi liếc xéo: "Thật đúng là không có?"
Thiên Thiên dựng thẳng ba ngón tay thề: "Không có! Thật không có!"
"Đã như vậy, lập tức đưa Tứ Ẩn cho ta." Mặc Phi tiếp tục dồn ép.
Thiên Thiên cắn răng: "Đừng ép ta ——!"
"Ta không có ép ngươi." Mặc Phi phủ nhận.
"Ngươi có ép, ngươi chính là có ép!" Thiên Thiên gầm thét, giọng nữ bén nhọn giữa trời đêm hết sức chói tai.
Lúc này không đợi Mặc Phi động thủ, Loan Nguyệt đã lên trước một bước bụm miệng nàng lại, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Thiên Thiên, đừng như vậy."
Thiên Thiên uất ức, nhưng tất cả uất ức chỉ có thể nuốt vào bụng, gật đầu một cái với Loan Nguyệt, ý bảo mình sẽ không phát ra tiếng lớn nữa.
Lúc này Loan Nguyệt mới buông tay che miệng của nàng ra, miệng nàng mở to to hít thở không khí mới mẻ, vỗ ngực của mình, lúc này khí vận đan điền rống một tiếng, vừa mở miệng đã hét to cầu cứu: "Ly Hoan ——" cả Ninh phủ đều quanh quẩn âm thanh Thiên Thiên hét lên.
Trong giây phút đó, đèn cả Ninh phủ sáng lên.
Sắc mặt Loan Nguyệt lạnh lẽo, "Xin lỗi!" Nàng nói nhỏ mấy chữ này ở bên tai Thiên Thiên, liền đưa tay giữ chặt cổ Thiên Thiên, làm con tin.
Võ công của Ly Hoan tốt nhất, cho nên xuất hiện kịp thời. Theo âm thanh của Thiên Thiên mò tới góc đen thui này. Mà ở phía sau hắn, là bọn hạ nhân giơ cây đuốc và mười mấy người thuộc hạ xinh đẹp của Ninh Ngọc.
Nhìn Ly Hoan vui vẻ nhất, hiển nhiên hắn đã bỏ quên tay Loan Nguyệt đang giữ chặt cổ Thiên Thiên, cả người chỉ đắm chìm trong vui sướng cách xa gặp lại với Loan Nguyệt, hắn vui vẻ chớp mắt vài cái với nàng ta, còn đưa tay nhiệt tình chào hỏi với nàng: "Loan Nguyệt, đã lâu không gặp ngươi, ngược lại xinh đẹp hơn. Lại đây nói chuyện với tiểu sinh ta, gần đây như thế nào?"
Loan Nguyệt không kiêu ngạo không nóng nảy, không có vẻ mặt gì đồng thời ngay cả âm thanh cũng không mang theo bất kỳ cảm giác nào: "Làm phiền ngươi nhớ."
Ly Hoan bỏ quên hoàn toàn tay của Loan Nguyệt đặt trên cổ Thiên Thiên, hưng phấn đi tới bên cạnh nàng ta, đưa tay vỗ bờ vai Loan Nguyệt, quen thuộc nói: "Tiểu Loan Nguyệt, ngươi thật sự rất tuyệt tình, tiểu sinh ta lại thật sự nhớ những ngày ngươi đá tiểu đệ đệ của ta. Đáng tiếc, không trở về được nữa rồi. . . . . . Haizz!"
Lời này vừa nói ra, mặt của Loan Nguyệt đen một tầng; Mặc Phi bên cạnh cũng nhíu mày.
Hắn quan sát Ly Hoan từ trên xuống dưới, hỏi "Ngươi là ai."
Ly Hoan nghiêng đầu, nhìn về phía Mặc Phi, tay vịn lan can đi vòng quanh hắn tổng cộng bảy tám vòng, lúc này mới lắc đầu bắt đầu đưa ra kết luận: "Chẳng lẽ ngươi chính là vị môi hồng răng trắng mắt ngọc mày. . . . . . Một lòng muốn tu luyện Tứ Ẩn đạt được thành tựu trên giang hồ. . . . . . thiếu hiệp Mặc Phi?"
Chẳng biết tại sao, Mặc Phi cảm giác lời này là lạ, nhưng hắn cũng không rõ ràng đến tột cùng kỳ quái ở đâu, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được biện pháp trả lời thích hợp, vì vậy, dứt khoát gật đầu.
Ly Hoan cũng gật đầu, làm động tác vái chào với hắn ta: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Mặc Phi không để ý tới hắn, tiếp tục nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Thiên, âm thanh giảm xuống kéo dài: "Nói cho ta biết, đến tột cùng Tứ Ẩn để ở đâu!"
Lúc này, mười mấy mỹ nhân đứng sau lưng Ly Hoan kiềm chế không được, rối rít mở miệng: "Ninh phủ bọn ta há là chỗ nói đến thì đến nói đi là đi sao!"
"Ngay cả! Tứ Ẩn này thà bị giữ lại