
Tác giả: Phó Tráng Tráng
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341772
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1772 lượt.
i cũng không được.
Dì nhỏ (1).
Cô còn nhớ rõ, vào một ngày kia, dì nhỏ nửa đêm vào phòng của cô, ôm cô thật chặt, không nói một lời nào.
Một lúc lâu, dì nhỏ mới mở miệng chậm rãi nói: “Miên Miên, con thích dì nhỏ không?” Thanh âm kia nghe sâu thẳm giống như từ một ngọn núi vọng lại.
Từ khi Miên Miên bắt đầu biết nhận thức, trong lòng cô vốn đã luôn coi dì nhỏ vừa là một người dì xinh đẹp, vừa là một người mẹ mà cô thích dựa dẫm vào.
Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, vốn là không còn nhớ nổi hình ảnh của mẹ.
Dì nhỏ sờ sờ đầu của cô, “Đúng thế, còn có thể cùng Miên Miên đáng yêu ở chung một nhà nữa.”
Cô cái hiểu cái không gật đầu một cái, trong lòng có chút cao hứng, như vậy là ngày ngày có thể cùng dì nhỏ ở cùng một chỗ rồi. Nhớ tới trong lớp, mẹ của Nựu Nựu luôn là dắt Nựu Nựu chủ nhật đi công viên, ngày nghỉ lái xe đi bờ biển, buổi tối còn có thể ôm mẹ nghe rất nhiều rất nhiều chuyện xưa, nếu như, mẹ đều là giống như vậy, Miên Miên sẽ thật cao hứng, thật cao hứng.
Đối với sự kiền này, cô rất cao hứng chạy đi nói cho anh hai nghe, trải qua ba năm sống chung nhà, anh hai mặc dù vẫn còn đối với cô lạnh lùng, nhưng là thỉnh thoảng cao hứng cũng sẽ để ý cô mấy cái.
“Anh hai, dì nhỏ muốn làm mẹ của Miên Miên, Miên Miên cũng có mẹ.” Lôi kéo vạt áo anh hai, cô đối với cuộc sống tương lai rất là mong chờ.
Nựu Nựu nói rồi, một gia đình cũng nên có một ba, một mẹ, còn có một đứa trẻ đáng yêu, như vậy mới là một gia đình hạnh phúc.
Thật lâu, anh hai mới quay đầu lại, nhẹ nhàng cười thanh.
Trong trí nhớ của cô, đó là lần đầu tiên cô thấy anh cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh như băng, phảng phất nỗi cô đơn, còn có cả hận ý ẩn thật sâu trong ấy.
Sau lại, anh hai nụ cười trên mặt càng ngày càng nhiều, càng cười càng dịu dàng.
…
…
…
Dì nhỏ sau khi kết hôn, đã vào ở hẳn trong nhà của cô.
Vốn tưởng rằng có thể giống như Nựu Nựu một dạng luôn được quấn lấy mẹ nằm trên giường nghe kể chuyện cổ tích, nhưng mọi chuyện đều không như cô đã nghĩ.
Dì nhỏ cũng không có ngủ cùng cô , mà ngay đêm đầu tiên đã ngủ ở trong phòng của cha cô.
Nửa đêm, cô giật mình tỉnh giấc, đi theo trí nhớ đi tới trước cửa phòng của cha cô, lại nghe được tương tự thống khổ lại dường như xen lẫn vui thích thanh âm của dì nhỏ truyền đến.
“Diệp thành. . . . . . Cho em. . . . . . Không cần hành hạ em nữa. . . . . . Diệp thành. . . . . . A. . . . . . ân. . . . . .”
Cô có chút ngạc nhiên, âm thanh kiều mị đó là do dì nhỏ phát ra sao?
Rốt cuộc là bởi vì sao, dì nhỏ lại phát ra âm thanh cuồng dã cùng kiều mị như thế?
Cô vươn tay, đẩy cánh cửa trước mặt. (ay za chị nhìn lén nhá….hắc hắc)
Lúc này, anh hai đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, liếc nhìn cảnh tượng bên trong phòng, không nói gì, chẳng qua là nhấc cô lên, hướng phòng của anh đi tới.
“Anh hai, anh hai, Miên Miên khó chịu. . . . . .” Cô thử quẩy người một cái, bắp chân ở trên không trung không ngừng đá động lên.
Anh hai ngoảnh mặt làm ngơ,dùng lực cánh tay một cái giơ cô lên, giống như chỉ dùng một ít sức lực nâng một con mèo nhỏ vậy.
Trở về phòng,anh ném cô ở trên giường, ngay sau đó nghiêng thân đè cô lại.
Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh hai, trên gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo chỉ có thể thấy được con ngươi đen láy của anh, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Anh hai như vậy làm cho cô cảm thấy có chút sợ, cô rụt người một cái, mở miệng, “Anh hai, Miên Miên bị đè đau quá, Miên Miên, không thoải mái.”
Anh nhìn cô một cái thật sâu, mới từ từ lật người ở bên cạnh nằm xuống, dùng lực một cái, đem cô vững vàng ôm vào trong ngực.
“Anh hai, Miên Miên. . . . . .”
“Nếu không ngủ, ta sẽ ném nhóc ra ngoài cho sói dữ đó.”
Cô nhớ lại, năm ấy trải qua một trận nguy hiểm trong khu rừng rậm đáng sợ đó làm cho cô sợ hãi khó phai mờ, cho nên mỗi lần cô không nghe lời, Lâm mẹ cũng sẽ mặt lạnh dọa ném cô cho sói dữ, chẳng qua, cô thật không nghĩ rằng anh cũng sử dụng chiêu này với cô.Loáng thoáng giống như nghe đến có thanh âm kỳ quái từ ngoài cửa sổ truyền đến, cô rụt người một cái, không nhịn được hướng trong ngực anh hai dựa sát vào.
Trong ngực anh có một loại mùi hương thơm ngát, nằm trong ngực của anh cô cũng cảm thấy ấm áp giống như nằm trong ngực con thỏ bông Bảo Bảo to lớn của cô, mặc dù có điểm thô sáp nhưng là gối lên rất thoải mái.
Cô ở trong lòng anh hưởng thụ mùi hương thơm ngát của anh, rồi cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
Trước khi đi ngủ một khắc kia, trong lòng cô có một ý niệm mơ hồ dâng lên: có anh hai bên cạnh, thật tốt.
Dì nhỏ (2).
Tháng ngày cứ như vậy chầm chậm đi qua , tất cả dường như thật an bình, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nó đang cố che dấu những sự cố bên trong đang rục rịch phát sinh mà không ai lường trước được.
Từ sau khi có dì nhỏ đến ở, cha cô ngược lại thường hay về nhà hơn, hơn nữa tâm tình gi