
Tác giả: Phó Tráng Tráng
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341778
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1778 lượt.
cố gắng hàn gắn sửa chữa nó nhưng nó vẫn mang vết nứt không thể nào mất đi được.
Ngày anh hai đi, cả nhà đều đi tiễn. Cha cô còn hủy cả những hội nghị lớn nhỏ ở công ty, đích thân lái xe chở anh hai đến trường học.
Cô nhìn cái cổng trường đại học có gắn biển "Trường đại học CX" màu vàng ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời,bên trong lá cây rụng thành từng đống lớn. Dưới đại thụ có rất nhiều ghế đá cùng bàn gỗ nhỏ, rất nhiều anh chị mặc quần áo trẻ trung đứng thành từng tốp lớn nhỏ, chuyện trò vui vẻ, chỉ là, cô đối với nơi này thấy quen quen.
Đảo mắt nhìn thấy dì nhỏ mặt cười híp mắt nhìn cô, "Miên Miên, còn nhớ rõ nơi này không?"
Cô có cảm giác thật quen thuộc, nhưng là thế nào cũng nhớ không nổi , đàng hoàng lắc đầu một cái.
Dì nhỏ cười hì hì ôm cô đến bên cạnh, "Nha đầu ngốc,dì năm đó cũng là sinh viên của trường này a, còn thường dẫn con tới chơi , bây giờ nhìn lại, rời khỏi nơi này còn chưa đến một năm nhưng đối với cảnh vật đã không còn cảm giác thân thuộc nữa!" Bất tri bất giác, dì nhỏ ngữ điệu từ từ ảm đạm xuống.
Cô lôi kéo bàn tay trắng muốt như ngọc của dì nhỏ, "Không sao, dì nhỏ, về sau dì nhỏ cũng có thể mang Miên Miên tới chơi nữa a, anh hai không phải cũng học trường này sao?" Đảo mắt nhìn về anh hai ở phía trước, ngọt ngào nói, "Anh hai, đúng không?"
Hiên Viên không ngờ cô sẽ nói câu này, nên có nán lại chốc lát, mới cúi đầu nhẹ nhàng nói tiếng "Ừ" .
Không biết vì sao, sau khi anh nói ra câu này, trong xe ai cũng lâm vào trầm mặc, cô còn muốn nói anh hai hứa với cô, đang muốn mở miệng, cha cô cáu gắt: "Miên Miên, con gái nên ở nhà! Chạy loạn cái gì?"
Ta bị thanh âm nghiêm nghị của cha dọa cho sợ tới mức hướng trong ngực của dì nhỏ co rụt lại, rốt cuộc không dám nói gì , chẳng qua là cảm giác được dì nhỏ cánh tay ôm sát cô, nắm thật chặt.
Cũng may, qua không được bao lâu, cha cô mở miệng, "Đến rồi, xuống xe!"
Một nhóm người lục tục xuống xe, anh hai cùng cha về phía sau khoang xe mang hành lý, cô lôi kéo tay dì nhỏ, nhìn về phía dãy nhà kí túc tường màu đỏ trước mặt, thở ra giọng điệu, "Oa, thật là đẹp nha!"
Dì nhỏ gật đầu một cái, "Nha đầu ngốc, biết cái gì gọi đẹp không? Ngôi biệt thự nhà con không biết so cái này tráng lệ gấp bao nhiêu lần."
Cô gãi gãi đầu, chớp chớp mắt ngây ngô nói, "Con biết rõ a! Anh hai là xinh đẹp! Dì nhỏ cũng rất xinh đẹp."
Nghe lời cô nói, dì nhỏ cười lớn, còn anh hai không có nói gì, chẳng qua là quay qua trừng mắt với cô một cái.
Cha cô sắc mặt có vẻ không vui, nhìn anh hai, lên tiếng, "Hiên Viên, bây giờ cả nhà về trước, có việc gì con nhớ gọi điện về nhà nhé!".
Dì nhỏ thấy ông lên xe, còn muốn nói thêm cái gì, tuy nhiên cái gì cũng không nói ra, chỉ quay lại nói với anh hai một câu: "Cậu bảo trọng." , liền lôi kéo cô đi tới xe.
Cô giùng giằng, cô còn chưa có tạm biệt anh hai, chưa muốn trở về: "Con không muốn về...không muốn".
Dì nhỏ kéo chặt tay cô, thanh âm dị thường bén nhọn: "Không nhiều lời! Liền trở về thôi!"
Cô vươn tay hướng về phía anh, "Anh hai, em không cần trở về! Không cần trở về!!"
Anh hai đứng tại chỗ không hề cử động, chẳng qua là ánh mắt như mực đậm nhìn cô bị từng bước từng bước lôi đi, cuối cùng, xách theo hành lý quay người đi lên lầu, không còn có liếc lấy cô một cái.
Hơn nhiều năm sau cô nhớ lại thì mới đột nhiên hiểu trong ánh mắt kia tuyệt đối là tuyệt tình, còn có hận ý.
Trên đường trở về, trong xe rất yên tĩnh.
Cha cô mặt lạnh không nói một lời, ngay cả dì nhỏ luôn luôn dịu dàng lông mày cũng cau lại, không nói một lời.
Cô ôm con thỏ bông lớn, cảm giác được bên trong xe không khí rất căng thẳng nhưng rốt cuộc chịu không nổi cơn buồn ngủ kéo đến, dần dần chìm vào giấc ngủ
Trước khi ngủ cô còn nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ truyền tới.
"Nguyễn Diệp Thành. . . . . .anh làm. . . . . . cái gì?"
"Rốt cuộc...vẫn là...không bỏ được...tình nhân cũ. . . . . ."
". . . . . . Cả đời. . . cũng không. . . không yêu thương. . . . . ."
". . . . . . Cuồng dại. . . . . . Vọng tưởng. . . . . . Nhi tử. . . . . . Buông tay. . . . . ."
Thanh âm càng ngày càng huyên náo, nhưng là cô đã quá ngủ nên dần dần chìm vào mộng đẹp
Điên cuồng.
Trong mắt của cô, trong nhà cũng không có vì anh hai rời đi mà quay về yên bình như trước kia, ngược lại dì nhỏ cùng cha cãi nhau càng ngày càng căng thẳng,về sau, bọn họ cũng không còn kiêng kỵ cãi nhau khi có một đứa trẻ chín tuổi bên cạnh là cô nữa.
Bình thường vào lúc này, Lâm mẹ sẽ mượn cớ đem cô dời xuống nhà bếp, hoặc là bảo cô che lỗ tai lẫn mắt lại. Anh hai sau khi rời nhà , cũng không có thấy trở về, không biết dì nhỏ và cha cãi nhau đến bao nhiêu lần, rốt cuộc khoảng nửa năm sau thì anh hai cũng lần đầu trở về thăm cô.
Có lẽ, đối với anh mà nói trở về chỉ là thực hiện lời hứa với cô mà thôi, chứ thực sự có trở về hay không thì cuộc sống của anh cũng không ảnh hưởng gì cả.
Lại một lần nữa , dì nhỏ cùng cha cô lại đang cãi vả, cô bịt lấy lỗ tai trốn v