Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cẩm Tâm

Cẩm Tâm

Tác giả: Công Tử Bạch

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341259

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1259 lượt.

ố trí khắp xung quanh một tầng kết giới đủ để tạm thời cách li khu vực này…
Ánh trăng nơi chân trời bỗng rực sáng, bình chướng ngăn cách của Tiểu Chư Thiên Giới rung lên với cường độ đủ để người khác cảm nhân. Diệp Ngôn Viễn không hề do dự, vung đoản thương chặn trường kiếm của Việt Cẩm, đồng thời lần thứ ba lên tiếng:
“Dừng lại đi! Tiểu Cẩm!”
Thế tấn công như nước chảy mây trôi đang ập đến chệch đi trong tích tắc.
Diệp Ngôn Viễn nói rất nhanh, rất rõ ràng: “Muội biết ta là ai mà! Việt Hành Ca.”
Hắn nói ra cái tên đã bị chôn vùi ròng rã suốt mười năm trời nhưng chưa bao giờ nào khắc nào hắn dám quên. Giây phút hắn nói ra cái tên ấy, hắn cảm nhận được sự nghẹn ngào đau đớn của mười năm chia cách, thứ cảm giác mà hắn cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện một lần nữa.
“Tiểu Cẩm…” Hắn thì thầm nhắc lại cái tên ấy, mắt không chớp nhìn vào đôi mắt đang mở to của đối phương, rồi hắn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo ấy hiện lên nét nghi hoặc xen lẫn hoang mang, kinh ngạc, và cuối cùng từng chút từng chút một ánh lên niềm vui.
Trái tim Diệp Ngôn Viễn giờ khắc này hoàn toàn tan chảy. Môi hắn run run, lẩm bẩm hai tiếng chưa nói hết bằng giọng nói chỉ đủ mình hắn nghe thấy: … Tiểu muội. Người thân duy nhất còn sót lại của ta.
Hắn nhìn Việt Cẩm.
Đoản thương của hắn, trường kiếm của Việt Cẩm trong giờ khắc này vẫn đặt ngang giữa hai người, vạch ra một giới tuyến ngăn cách.
Hắn nhìn Việt Cẩm.
Họ đã nỗ lực suốt mười năm vì cùng một mục tiêu. Họ cùng thay tên đổi họ, cùng nhẫn nhục gánh trọng trách, cùng hi sinh tất thảy mọi thứ mình có, bao gồm cả chính bản thân họ.

Hắn nhìn Việt Cẩm.
Mười năm.
Muội ấy liệu có hiểu được ý hắn chăng?
Cái lạnh tràn vào lồng ngực, kèm theo đó là cảm giác đau đớn trào dâng. Đó là sự sắc bén và lạnh lẽo thuộc về kiếm.
Diệp Ngôn Viễn bật cười như thể trút bỏ được tất cả tâm sự, tất cả nỗi ấm ức trong lòng, miệng cười, khóe mắt hắn cũng cười. Hắn dang tay, nhẹ ôm thân hình mềm mại đang đứng đờ trước mặt vào lòng: “Vì Việt Thị.”
Hình như người trong lòng nói gì đó, nhưng Diệp Ngôn Viễn không nghe thấy bất kì âm thanh nào, rồi cái lạnh tràn vào lồng ngực, theo đó sự ấm áp trong lòng cũng đồng thời biến mất, ngắn ngủi tưởng như chưa từng xuất hiện.
Diệp Ngôn Viễn hơi lảo đảo, khi dỡ bỏ kết giới, hắn đồng thời nghe thấy hai tiếng nổ đan xen nhau.
Một tiếng là do Nhai Xế xông ra khỏi Tiểu Chư Thiên Giới, một tiếng là báo hiệu Tiểu Chư Thiên Giới giới chủ quay về. Thời gian vừa khít.
Vụ lộn xộn chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn rồi nhanh chóng kết thúc.
Diệp Ngôn Viễn ôm ngực, khi nhìn thấy Tiểu Chư Thiên Giới giới chủ được chúng nhân bảo vệ xung quanh, hắn thầm thở dài.
Người đầu tiên phát hiện ra Diệp Ngôn Viễn là Bạch Bích. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Bích sửng sốt rồi biến sắc mặt, mặc kệ xung quanh, chạy đến đỡ Diệp Ngôn Viễn dậy, lo lắng nhìn vạt áo thấm đầy máu của đối phương: “Ngươi thế nào rồi?”
“Không sao.” Diệp Ngôn Viễn thở hổn hển, dựa hẳn vào người Bạch Bích, ta có chuyện muốn nói…”
“Ta đưa ngươi đi gặp ông ấy.” Bạch Bích ngắt lời, dìu hắn bước về phía trước, trên đường đi có người muốn cản lại nhưng Bạch Bích không hề khách khí lừ mắt đuổi đi.
“Có chuyện gì?” Đứng ở vị trí trung tâm, Tiểu Chư Thiên Giới giới chủ Bạch Uyên nghiêm mặt, hiển nhiên không còn dáng vẻ nhàn tản như một lão nông ngày thường.
Diệp Ngôn Viễn ho mấy tiếng, máu rỉ ra nơi khóe môi: “Giới chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”
“Cứ nói.” Bạch Uyên đáp gọn lỏn.
Diệp Ngôn Viễn khẽ động đậy cánh tay, Bạch Bích có phần bất mãn và lo lắng nhưng vẫn thả hắn ra rồi lùi về phía sau mấy bước. Diệp Ngôn Viễn đứng thẳng người lên, ánh mắt hơi cụp: “Giới chủ, thuộc hạ đã biết được thân phận của kẻ chủ mưu gây ra cuộc bạo loạn lần này. Một là Nhai Xế bị xích trong Quỷ Vương Hà, kẻ còn lại là…”
Bạch Uyên nghiêng tai lắng nghe.
Nhưng ngay sau đó, một thanh đoản thương như độc long xuất động, nhanh như chớp đâm thẳng vào tâm mạch của Bạch Uyên.
Trong giây lát, trận gió do hai luồng linh lực va chạm sinh ra, xuất hiện rồi biến mất chỉ trong chớp mắt. Khi những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, Diệp Ngôn Viễn đã bị đánh bay, đâm sầm vào cột đá cách đó mấy trượng, còn Bạch Uyên tay ôm ngực, liên tục lùi lại phía sau mấy bước, máu tươi bắt đầu rịn ra từ kẻ ngón tay.
Im lặng mấy giây, sau đó những người xung quanh hốt hoảng chạy về phía Bạch Uyên, chỉ duy người đứng gần nhất là Bạch Bích là phản ứng chậm nhất. Đến khi định thần hắn mới phát hiện ra mình bất giác lại đi đến chỗ Diệp Ngôn Viễn, nắm chặt lấy tay đối phương trong đống đổ nát, miệng mấp máy những âm tiết mà đến cả chính bản thân hắn cũng không hiểu.
Nửa người Diệp Ngôn Viễn bị chôn trong đống đá vụn, hắn lẻ loi nằm đó, ánh mắt rời rạc. Lát sau, bàn tay bị Bạch Bích nắm khẽ động, hắn từ từ tỉnh lại, nhìn Bạch Bích.
“Ta…” Hắn nói, từng ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra, “Ta… xin lỗi…”
Bàn tay Bạch Bích run lên, hắn nhìn chằm chằm người đang nằm trên đất, không rõ


XtGem Forum catalog