Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cấm Tình

Cấm Tình

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015

Lượt xem: 1341479

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1479 lượt.

giờ!” Đường Diệc Diễm rít gào với tôi: “Em nói đi, nói đi!” Hắn đặt tay lên vai tôi, điên cuồng mà lắc, chóng mặt!
Nói cái gì, bây giờ còn muốn tôi nói cái gì, sự thật đã xảy ra ở trước mặt, còn muốn tôi nói cái gì nữa! Nói hắn yêu tôi nhiều như thế nào, để ý tôi cỡ nào sao? Hay là nói hắn phản bội tôi, cùng người phụ nữ khác lên giường?
Không, tôi không muốn, tôi cái gì cũng không cần!
Chúng tôi đứng trên cầu thang tranh cãi, dây dưa, thương tổn càng không ngừng lặp lại, liên tục dày vò nhau, tôi chịu không nổi mà lắc đầu, liều mạng kháng cự sự tiếp cận của hắn, đừng lại đây, đừng lại đây, đừng ép tôi, hãy để tôi được yên!
“Không… Bỏ ra!”
Tôi đẩy hắn, lảo đảo lui về phía sau… Không ngừng né tránh! Rời đi, chỉ muốn rời đi, không cần để ý đến hắn!
“Duyệt Duyệt…” Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy nỗi kinh hoàng trong mắt Đường Diệc Diễm, tay hắn liều mạng vươn về phía tôi, muốn bắt lấy tôi, bắt lấy? Tại sao phải bắt lấy, tại sao có biểu tình sợ hãi như vậy? Ngay lúc tôi còn cảm thấy khó hiểu, tôi cảm giác được thân thể của mình rốt cuộc đã rời xa sự kiềm chế của hắn, chậm rãi rơi xuống. Bỗng nhiên dưới chân đạp vào không khí, cuối cùng, khi nhìn thấy biểu tình kinh hãi trên mặt Đường Diệc Diễm, sau lưng đã truyền đến một trận đau kịch liệt do va chạm, ngay sau đó là một trận quay cuồng, thân thể không ngừng va đập với những bậc thang. Toàn thân đau nhức lan tràn, tôi không thể kiểm soát được thân thể, cuối cùng tôi nặng nề rơi xuống mặt đất, ý thức của tôi đã bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đang hoảng sợ trên cầu thang, có người rít gào, có người chạy, có người…
“Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt…”
Mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, thân mình bị nâng dậy, vô lực dựa vào cái gì đó, toàn thân tê liệt hoà với cơn đau đột ngột dưới bụng, trái tim rối rắm, phía dưới… có cái gì từ từ chảy ra, chân thật quá, quen thuộc quá…
Cuối cùng, tôi nhìn thấy trước mắt một màu đỏ sẫm, tràn ngập khắp xung quanh, mang theo sự đau đớn, cắn nuốt ý thức mỏng manh của tôi…






“Ông nói cái gì?”
Có tiếng nói chuyện truyền đến bên tai tôi, trong tiềm thức, tôi không hề phát ra tiếng, chỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe, ý thức bắt đầu thanh tỉnh, sự đau đớn cũng dần lan tràn khắp cơ thể, đau quá, phía sau lưng, khuỷu tay, đầu… Toàn thân cao thấp tựa như bị chia rẽ.
“Sảy thai, ông nói là sảy thai sao?” Đó là giọng nói của Đường Diệc Diễm, vĩnh viễn đều chuyên trì, bá đạo như vậy, còn mang theo lửa giận.
“Thân thể của phu nhân rất suy yếu, đứa nhỏ còn chưa đủ tháng, lần này sảy thai đã tạo thành sự tổn thương rất lớn đối với cơ thể người mẹ, cho nên…” Giọng nói của bác sĩ có chút khiếp sợ, mang theo sự run rẩy, tôi có thể tưởng tượng được, Đường Diệc Diễm đã dùng ánh mắt hung ác như thế nào để trừng ông ta.
Mà ông ta nói…
Bàn tay bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, bao bọc, hơi thở nóng bỏng phả trên mặt, nhưng sự ấm áp lại bị ngăn cách bên ngoài trái tim.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Một giọng trầm thấp vang lên bên tai tôi, mang theo chua xót, va chạm vào trái tim yếu ớt.
Đường Diệc Diễm, anh có thể nói với tôi “thực xin lỗi”, vậy còn tôi thì sao? Tôi biết phải sám hối với người nào đây, họ đều bị anh tự tay ném xuống địa ngục!
“Mang đi, mang nó đi!” Tôi hướng về phía vú Trương rít gào, ánh mắt giận dữ trừng lên, như thể Đường Tinh Vũ đang khóc nháo muốn được tôi ôm một cái là điều tôi cực kì chán ghét. “Mang nó đi cho tôi, mang đi, tôi không muốn nhìn thấy nó!”
“Thiếu phu nhân!” Vú Trương ôm con đang khóc nháo không ngớt, cố vươn cánh tay của con hướng về phía tôi, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, không rõ vì sao người luôn yêu thương con như tôi đột nhiên trở nên như vậy.
“Tôi bảo bác ôm nó đi ra ngoài, đi ra ngoài! Khiến nó cút ngay đi!” Tôi tàn nhẫn rống lên, mặc kệ Đường Tinh Vũ khóc nháo đến thế nào tôi vẫn thờ ơ.
“Em đang làm cái gì đây!” Giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Diệc Diễm vang lên, hắn tiến lên, liếc mắt nhìn Đường Tinh Vũ đang nằm trong lòng vú Trương một cái. “Nó là con của em!”
“Nó không phải, làm cho nó cút đi!” Tôi gạt hết chén cốc trên bàn xuống dưới, phòng bệnh trở nên càng thêm hỗn loạn không chịu nổi, đứa nhỏ khóc nháo, người lớn bối rối bước đi…
“Tôi không muốn nhìn thấy nó, cút!”
“Mẹ… Mẹ…” Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn Đường Tinh Vũ liều mạng vươn cánh tay nhỏ bé hướng về phía tôi, la lên, chỉ là một tiếng mơ hồ, nhưng cũng từng là tiếng mà tôi chờ đợi, là tiếng mà tôi không nề hà phiền táo cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con, dạy con nhớ kỹ: “Tinh Vũ, Tinh Vũ… Nào… gọi mẹ đi con… Mẹ… Mẹ!”
Mẹ, từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới, vào lúc này lại thoát ra từ miệng của con. Đường Tinh Vũ vẫn khóc nháo, nước mắt không ngừng chảy làm người ta lo lắng, không rõ vì sao mẹ lại thất thường như vậy, theo bản năng đưa tay về phía tôi, thân mình mập mạp liều mạng nghiêng về trước, chỉ là muốn một cái ôm từ tôi.“Mẹ… Mẹ…”
“Thiếu phu nhân!” Trong mắt vú Trương đều là những giọt lệ chua xót