XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cấm Tình

Cấm Tình

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015

Lượt xem: 1341445

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1445 lượt.

ã bị lạc, rốt cuộc tìm không thấy! Tìm không thấy chính mình!
Dựa vào Đường Diệc Diễm, tôi mới có thể tồn tại, phải gắn liền với hắn, với sự lựa chọn này!
Hôm nay chính là sự trừng phạt ông trời dành cho chúng tôi!
Tinh Vũ, con mau lớn lên đi, mẹ chỉ muốn nhìn thấy con khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành!
Mẹ… Mẹ chỉ có con!
Tôi ôm chặt con, lặng lẽ khóc, khống chế không được sự run rẩy của thân thể, có thể thế nào, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể giải thoát? Thật sự quá mệt mỏi, khiến cuộc sống biến thành bi ai, sao vẫn còn sống? Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến cái chết, nhưng bởi vì ba mẹ, bởi vì không cam lòng, mà bây giờ, vướng bận càng nhiều, tôi biết giải thoát như thế nào đây? Tất cả những điều này có thể nói là do tôi gieo gió gặt bão không?
“Thiếu phu nhân!”Người giúp việc gọi, tôi quay đầu, che giấu sự bị thương trên mặt. “Vú Trương?”
“Thiếu phu nhân!” Vú Trương co quắp liếc tôi một cái. “Phu nhân… Thật ra tôi…”
“Vú Trương, thấy bác tận tâm chiếu cố Tinh Vũ, tôi đã sớm xem bác như người một nhà, có gì cứ nói!” Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi muốn nói lại thôi của bác ấy, bác ấy băn khoăn điều gì, muốn nói cho tôi biết chuyện gì sao?
Hiện tại còn có cái gì có thể làm tôi kinh ngạc chứ? Đường Diệc Diễm đã sớm khiến cho trái tim của tôi trở nên nguội lạnh!
“Thiếu gia… Thiếu gia… Thiếu phu nhân!” Vú Trương nhất thời kích động không thôi, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rơi đầy mặt.
“Vú Trương!” Tôi hoảng hốt, vội vàng muốn đỡ bác ấy dậy, nhưng vì trong lòng có con, chỉ có thể lo lắng nhìn bác ấy. “Bác cứ đứng lên rồi nói Vú Trương!”
“Phu nhân… chuyện này… thật ra… Tôi thật sự không còn cách nào, thiếu gia… thiếu gia… Mỗi ngày, mỗi ngày, thiếu gia đều bảo tôi nấu chè hạt sen cho thiếu phu nhân… Chè hạt sen…!” Vú Trương đứt quãng nói, không ngừng nức nở.
Chè hạt sen? Trái tim tôi trầm xuống, trực giác biết vú Trương muốn nói chuyện gì, tôi sững sờ ở đó, quên cả nhúc nhích.
“Phu nhân, thiếu gia bảo tôi mỗi ngày bỏ một ít thuốc bột trong chè hạt sen của phu nhân… Mấy hôm trước, tôi không nhịn được, cầm thuốc bột đi kiểm tra… Kết quả… Bác sĩ nói cho tôi biết, nếu trường kỳ dùng loại thuốc này sẽ làm tinh thần con người trở nên uể oải, thậm chí là… Là….”
“Là… Não bộ bị tổn thương… Mất trí nhớ!” Vú Trương nghẹn ngào nói xong, sớm đã khóc không thành tiếng.“Tôi đã lớn tuổi, có thể nào tạo nghiệt như thế!”
Thuốc tinh thần? Mất trí nhớ?
Như thế nào… Như thế nào … Não bộ đã bị tổn thương?
… Đường Diệc Diễm, hắn muốn thế nào? Hắn thế dám…!
Thật là bất khả tư nghị, thật là điên cuồng! Đường Diệc Diễm, đây là cách của hắn, bây giờ ngay cả tư tưởng của tôi, hắn cũng muốn khống chế sao? Ha ha ha… Thật sự rất buồn cười… Buồn cười! Hắn thà rằng yêu một khối thân thể không có linh hồn ư?
“Vú Trương, mang chè hạt sen tới đi! Nếu không, sẽ bị thiếu gia phát hiện!” Lát sau, tôi bình tĩnh nói, làm bộ như sự việc không liên quan đến mình. Được rồi, muốn thế nào sẽ thế ấy! Tôi đã không thể thoát khỏi, sao không thuận theo!
“Nhưng phu nhân!”
“Đi đi!”
Tôi bưng chè hạt sen, gõ cửa thư phòng.
“Vào đi!” Giọng nói lạnh như băng.
Tôi mở cửa phòng. Thấy tôi, Đường Diệc Diễm rõ ràng là lắp bắp kinh hãi, thậm chí quên cả buông bút trong tay. Hắn nhìn tôi, ánh mắt đánh giá nhìn đến bát chè tôi bưng trên tay, quái dị lóe ra một chút.
Tôi buồn cười mím môi, thong thả đi đến trước mặt Đường Diệc Diễm, ngồi xuống ghế sôpha, nhìn hắn, yên lặng bưng bát chè hạt sen lên, ngửa đầu, tay khẽ nâng, đưa chè hạt sen đến bên miệng, một giọt cũng không chừa, từ đầu tới cuối tôi đều nhìn hắn, cười.
Đường Diệc Diễm, cảm ơn “đại lễ” của anh!
Thân mình Đường Diệc Diễm run lên một chút, ánh mắt nhìn tôi lóe ra. Thế nào, hắn cũng biết áy náy sao? Lúc sai người khác làm chuyện tàn nhẫn kia, sao hắn không có cảm giác? Chẳng trách, hắn chưa bao giờ nhìn tôi ăn chè hạt sen! Hóa ra, hắn cũng sợ, sợ tận mắt thấy tôi bị hắn từng bước một hủy hoại như thế nào.
Đặt chén lên bàn, tôi vẫn nhìn chằm chằm Đường Diệc Diễm, cũng không nói một câu, thấy khoé miệng của hắn hơi run rẩy: “Em có việc gì à?”
Tôi hừ lạnh, không trả lời, đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
“Diệp Sương Phi!” Phía sau, giọng Đường Diệc Diễm run nhè nhẹ. Nhưng tôi không quay đầu, bước đi thật nhanh, Đường Diệc Diễm, tôi sẽ như anh mong muốn, từng bước từng bước hủy diệt chính mình!
Từ lần đó, Đường Diệc Diễm không còn sai vú Trương nấu chè cho tôi nữa, là lương tâm trỗi dậy, hay là lại thay đổi mưu kế, tôi cũng không muốn biết. Không sao cả, muốn như thế nào cũng được! Cuộc sống không có chờ đợi, làm sao còn hơi sức để ý cái gì là đau khổ?
Hôm nay, nhận được điện thoại của mẹ, tôi vội vã chạy tới trại an dưỡng của Đường Tỉ Lễ, nghe giọng của mẹ dường như rất gấp, dường như đã xảy ra chuyện gì. Lúc mang túi đi ngang qua thư phòng, nghe bên trong truyền ra thanh âm, tôi dừng chân lại, cửa thư phòng hé mở một chút, Đường Diệc Diễm hôm nay không đến công ty ư? Sao hắn lại tự tin như vậy, cửa cũng