
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341444
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1444 lượt.
ngọt ngào này. Vì thế, tôi không quay đầu, cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.
Hạnh phúc có được không chỉ là sự nỗ lực của hai người, bởi vì trong hạnh phúc vẫn có những khoảng trống, một khi mất đi sẽ không bao giờ trở về nữa, cũng tìm không thấy! Đường Diệc Diễm, chúng ta rốt cuộc làm sao vậy, sao có thể như vậy? Đau đớn quá! Mệt mỏi quá!
May là hôm sau, Đường Diệc Diễm vẫn để cho tôi đến trại an dưỡng. Lúc đầu tôi tưởng hắn sẽ giận chó đánh mèo, nhưng không. Chỉ là từ lần đó về sau, tôi cũng trở nên thật cẩn thận, ngoài chăm sóc người già bị bệnh, tôi quyết định không nói chuyện với bác sĩ nam trong bệnh viện, ngay cả những thanh niên trẻ tuổi, không nói những chuyện không liên quan đến công việc, bởi vì tôi không biết lúc nào, Đường Diệc Diễm sẽ đến đón tôi, tránh được một lần hiểu lầm, lần sau phải làm thế nào?
“Cậu hình như tốt hơn một chút, gần đây… thỉnh thoảng cậu ấy thậm chí còn có thể tỉnh táo gọi mẹ một tiếng chị!” Đường mẫu cười khanh khách ngồi bên cạnh tôi, trên mặt tất cả đều là thỏa mãn, liếc nhìn Đường Tỉ Lễ ở đằng xa. “Tiểu Phi, ngày mai mẹ sẽ âư cậu tới bệnh viện khác, có lẽ sẽ tiến thêm một bước trị liệu, mẹ hy vọng cậu sẽ tốt hơn!”
Tốt hơn? Để hắn nhớ lại người mình yêu ở trước mặt chính mình bị những người đàn ông khác… Nhớ rõ cháu mình bày ra tất cả điều này? Nhớ rõ trước kia mình độc ác cỡ nào, nhớ rõ đây là báo ứng của mình?
Có lẽ, hiện tại, đối với Đường Tỉ Lễ như thế này mới là tốt nhất, rời xa thù hận, rời xa dục vọng, có gì không tốt?
“Mẹ, có đôi khi, nhớ rõ mọi chuyện cũng không hẳn là chuyện tốt!” Nhớ rõ tất cả, nhớ rõ tội ác của hắn?
“Có lẽ vậy!” Đường mẫu thở dài, bà ấy có thể nào không rõ tôi nói cái gì?
“Nhưng, con người luôn thay đổi, nếu trước đó cậu… cậu như vậy, ai lại không thương tâm? Hiện giờ cậu đã bị chúng bạn xa lánh , trừ mẹ là chị, cậu ấy cái gì cũng không có! Cậu đã vì tội ác trước kia của mình mà trả giá tất cả!”
Thật ra, đối với Đường Tỉ Lễ mà nói, trừng phạt như vậy căn bản không đủ để bù lại tội nghiệt do hắn gây ra. Nhưng đến bước đường ngày hôm nay, ai nhẫn tâm mà trách cứ hắn đây? Đường Tỉ Lễ đã phát điên, chỉ còn là một người đáng thương mà thôi!
“Mẹ, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, gần đây mẹ gầy đi nhiều, mẹ cũng nên thường xuyên đến thăm chúng con. Tinh Vũ rất nhớ bà!”
“Tiểu Phi!” Đường mẫu rơi nước mắt, nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào. Đúng vậy, trong cuộc sống, mọi chuyện chính là biến hóa vô thường, trước đây không lâu, bà ấy còn mắng tôi là hồ ly tinh, câu dẫn con trai bà ấy, hiện tại, tôi lại thành con dâu của bà.
“Tiểu Phi, thật vất vả cho con!”
Vất vả? Là nói ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, hay là nói công tác ở nơi này, hay là cái gì khác? Tóm lại, trái tim thực sự rất mỏi mệt!
“Diệc Diễm… Chỉ là không biết cách biểu đạt, nó chỉ là quá yêu con, hoặc có một số việc, nó làm quá mức cực đoan, nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con bị thương!” Dù sao cũng là con mình, nhìn thấy tôi không vui, bà ấy vẫn muốn thay con nói lời hay, nhưng bà ấy làm sao biết, Đường Tỉ Lễ không phải chuyện tàn nhẫn duy nhất Đường Diệc Diễm đã làm, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện khiến tôi tuyệt vọng, khiến tôi thương tâm. Khuôn mặt những người vô tội này mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, loại dày vò nội tâm này, loại áy náy này, chỉ hai ba câu nói làm sao có thể chấm dứt?
Tình yêu của hắn, ngay từ đầu đã trầm trọng làm tôi không thở nổi, sao có thể khiến tôi tiêu tan. Hắn không biết biểu đạt lại đem người khác bức đến vách đá, biến tôi thành tội nhân, muốn tôi thông cảm như thế nào đây? Hắn thực sự không muốn thương tổn tới tôi, nhưng lại khiến tôi mình đầy thương tích, cái gọi là tình yêu của chúng tôi lại hủy diệt mạng sống của những người khác, như vậy, chúng tôi còn có thể biện minh điều gì?
“Mẹ, con biết, con sẽ cân nhắc một chút!” Nhưng vì không muốn làm cho Đường mẫu thất vọng, tôi vẫn gật đầu.
“Mẹ. Con vào làm việc đây!” Tôi nhìn đồng hồ, đã đến lúc đưa bệnh nhân ra ngoài phơi nắng.
“Vậy con đi trước đi, mẹ sẽ ở đây với cậu một lát!” Đường mẫu thản nhiên cười, vỗ nhẹ tay tôi. “Đừng gắng sức quá!”
“Vâng, mẹ!”
“Tiểu Ân, còn nhớ không? Đây là hoa bách hợp em thích nhất!” Giọng nói quen thuộc khiến tôi tò mò dừng bước, là truyền ra từ phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nơi này đều là bệnh nhân tinh thần chịu kích thích quá mãnh liệt trở nên điên loạn, Đường Tỉ Lễ cũng là ở nơi này, chỉ là… giọng nói này?
Đây là bạn của Lí Thịnh Mân? Cửa mở một nửa, giúp tôi nhìn rõ bệnh nhân đang nằm trên giường, đó là một cô gái thanh lệ, ngũ quan thanh tú, phấn điêu ngọc mài, làm cho người ta yêu mến, chỉ là biểu tình trên mặt ngây dại, nằm ở đó, nếu không phải cô ấy mở to hai mắt, căn bản là không cảm giác được chút hơi thở của người còn sống.
Bằng trực giác, tôi cũng đoán được. Lí Thịnh Mân bỗng nhiên ngẩn người, bỗng nhiên bi thương đều là vì người con gái này. Giữ hai người họ…
Lúc này, Lí Thịnh Mân đưa lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô gái ấy, dịu dàng trò chuyện, tôi có thể tưởng tượn