
Tác giả: Minh Tiền Vũ Hậu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134925
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/925 lượt.
g cạnh anh Thành: “Chờ A Hải”. Anh nói.
Giang Hải đáp một tiếng, bước lại đứng giữa hai người, khoác vai hai người. Anh mặc một chiếc áo có mũ màu đen, chiếc áo khoác màu trắng của Thái Mãn Tâm cũng có một chiếc mũ nhỏ màu trắng. Anh đội mũ của cả hai lên rồi nói: “Bây giờ thì được rồi”.
Anh Thành nghiêng người: “Hai người rất xứng đôi, không cần chụp tôi nữa”.
Thái Mãn Tâm ngước mắt nhìn Giang Hải. Anh mỉm cười với ống kính, vẻ mặt tự nhiên, dường như người ngoài cửa lúc nãy không phải là anh. Thái độ hờ hững này thật bất ngờ, khiến cô có chút thất vọng.
Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Lúc em muốn từ bỏ thứ gì đó để ở lại bên anh lâu hơn thì anh lại nói với em rằng tất cả là tùy em. Lẽ nào anh thật sự không lưu luyến chút nào sao?
Cô không kìm được nghĩ đến những khúc mắc giữa cô bạn thân Hà Lạc và mối tình đầu Chương Viễn. Lẽ nào một câu níu kéo khó đến vậy sao? Tâm trạng của Thái Mãn Tâm bỗng chốc suy sụp, muốn hỏi Giang Hải thêm vài câu gì đó nhưng anh lại cùng các bạn cụng ly chúc tụng, hết chai này đến chai khác được bày lên bàn.
Trên đường về, anh lái xe như bay. Thái Mãn Tâm ôm vai Giang Hải, gục đầu lên lưng anh nhưng lần đầu tiên cảm thấy sự xa cách giữa hai người.
Một mình cô đi tới bờ biển trong đêm tối tĩnh lặng. Sóng biển trắng xóa dịu dàng xô vào đường bờ biển ngoằn ngoèo. Thái Mãn Tâm đứng trên bãi cát, để mặc cho nước biển ấm áp tràn qua chân mình. Cô xách đôi dép xỏ ngón màu vàng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng bạc giữa màn trời xanh thẳm.
Lấy MP3 trong túi áo, lúc nãy khi Giang Hải nói sẽ chơi một bản nhạc cô chưa nghe, Thái Mãn Tâm đã ấn nút thu âm. Lúc này tai nghe tái hiện lại cảnh tượng vui vẻ lúc ấy, tiếng đàn guitar nghe có vẻ hơi rè, còn có tiếng nói chuyện, tiếng cười của mọi người và tiếng kéo ghế ken két.
Bỗng nhiên cô thấy lòng tĩnh lại, cảm thấy những câu hỏi ấy có thể không hỏi. Ngay từ lúc đầu cô đã hiểu rất rõ mối tình này không có nền móng, không nhìn thấy tương lai. Anh níu kéo cũng được, lạnh lùng cũng được, cho dù cô dành toàn bộ thời gian của mùa hè này cho Đồng Cảng thì chẳng qua cũng chỉ có thêm một chút hạnh phúc hão huyền. Khi cô trở về với cuộc sống bình thường, tất cả sẽ tan biến như mây khói.
Một chàng trai lạnh lùng như thế cũng có thể thản nhiên kể chuyện cười khiến người ta ôm bụng cười. Có chút ngang bướng nhưng cũng có thể nở nụ cười chân thành, thân thiện giống như trẻ con với bạn bè. Chưa từng nói những lời đường mật nhưng lại vô tình trao những ánh mắt quan tâm. Bao nhiêu ngày qua cô ở bên cạnh anh, cho dù chỉ là mỗi người ngồi một góc trên ban công, nhắm mắt không nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc niềm hạnh phúc tràn trề mà anh mang tới.
Ở thiên đường trần gian khiến người ta quên đi muộn phiền này khó tránh khỏi rung động.
Cô nhắc nhở bản thân: Mày nên hiểu rằng đây chỉ là sự rung động nhất thời. Mày nên hiểu rằng nó không thật. Mày nên hiểu rằng nó không lâu dài. Mày có nhận ra rằng cái gọi là ngọt ngào và lãng mạn chẳng qua chỉ là đốm lửa trên hành trình của mày, không thể tồn tại trong cuộc sống hiện thực.
Dừng lại ở đây, nói tạm biệt thực ra là điều tốt nhất, đúng không?
Tất cả mọi đạo lý cô đều hiểu nhưng không thể khảng khái khuyên nhủ bản thân giống như khuyên nhủ bạn bè.
Trong cuộc chiến giữa lý trí và tình cảm, tình cảm đã chiếm ưu thế.
Không cần bất cứ ai níu kéo, cô đã chọn ở lại.
Thái Mãn Tâm thì thầm với chiếc MP3, mỉm cười và nói: “You’re insane, mày điên rồi, đúng là điên rồi!”.
Trong những ngày sau đó, cô không có dũng khí nghe lại đoạn ghi âm này. Con bé điện rồ lúc ấy thật đơn thuần, cố chấp khiến cô đố kỵ. Những cái gọi là suy nghĩ, bàng hoàng về tương lai ấy thực ra không nghiêm túc như thế. Suy nghĩ hết lần này đến lần khác cũng không hề lay động và càng lưu luyến hơn.
Đêm ấy gần như không ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thái Mãn Tâm chạy đến trước cửa nhà Giang Hải. Tấm mành treo ngoài cửa toàn là thư pháp hành thảo.
Không có ai mở cửa.
Thái Mãn Tâm đi lòng vòng trên đường, ăn một bát bún ốc, men theo bãi biển đi đến cửa hàng của anh Thành nhưng phát hiện Giang Hải nằm trên chiếc võng ở góc nhà hàng ngủ ngon lành. Đã có nhân viên bắt đầu chuẩn bị mở hàng buổi trưa, đổ cá và các loại sò vào hồ nước ngoài cửa.
Anh Thành vừa ngáp vừa đi vòng ra từ căn phòng phía sau: “Chào buổi sáng, Mãn Tâm cũng đến rồi à. Ấy, ai lại chăm chỉ mới sáng sớm đã nhập hàng rồi? Tôi tưởng mọi người uống nhiều như tôi, ngủ mê mệt rồi. Xem ra người trẻ tuổi sức khỏe tốt”.
“Không phải chúng tôi, là anh Hải”. Có người chỉ về phía chiếc võng ở góc.
“Sao A Hải lại ngủ ở đây?”. Anh Thành và Mãn Tâm bước lại gần: “Anh nhớ tối qua nó ở cùng em mà!”.
Thái Mãn Tâm ngượng ngùng: “Có lẽ sau khi đưa em về anh ấy lại quay lại”.
Anh Thành thò tay ra phía sau cô, dịu dàng vuốt ve má Giang Hải. Anh mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Thái Mãn Tâm đứng trước mặt mình, liền kéo cô ra, vung tay đấm một cái thật mạnh vào tay anh Thành.
“Ha, bị phát hiện rồi”. Anh Thành cười: “Để cậu ta ngủ tiếp, anh