Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Tác giả: Khải Ly

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 134709

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/709 lượt.

sống chung với anh… em chỉ có thể không ngừng trốn chạy…”
Anh thâm trầm nói cô, “Căn phòng cho baby đó chỉ nói lên tất cả những điều anh muốn cùng em chia sẻ, bây giờ anh đã hiểu nguyên nhân, anh không thể nói anh không buồn, nhưng anh sẽ cố chấp nhận sự thật này, bởi vì anh hiểu rõ điều quan trọng nhất là gì.”
“Em phải tin anh, điều này không hề khó khăn chút nào, anh sẽ không thấy hối tiếc vì việc này! Những biểu hiện trong quá khứ của anh làm em cho rằng anh chỉ muốn tất cả những thứ có lợi, có hiệu quả, sống trên đời cần phải có, mà anh đã gây cho em những việc đáng chết, làm em 1 mình bỏ đi Paris, nhìn thấy như vậy anh liền không thể tha thứ cho bản thân, hãy để anh bù đắp cho em! Xin em!”
Vũ Phong vẫn không thể tiếp nhận được, “Không! Em không muốn như vậy, em không muồn anh phải chịu bất cứ trách nhiệm gì cả.”
“Trách nhiệm? Nỗi nhớ nhung mỗi ngày, mỗi đêm đều là trách nhiệm sao? Tâm tình muốn thương em, yêu em đều là trách nhiệm sao? Em không thể hiểu lầm anh như vậy, anh muốn em vui vẻ, muốn em hài lòng, bởi vì đó cũng là niềm vui của anh, sự hài lòng của anh, em hiểu không? Không 1 ai có thể khiến cho anh có cảm giác như vậy, dù có những người phụ nữ khác nguyện sinh con cho anh, nhưng người anh muốn chỉ có em mà thôi!”
Vũ Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhạt nhòa, “Sao có thể? Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“3 năm trước anh cũng không dám tin mình có thể đối với em lại sâu đậm như vậy, nhưng thời gian dài như vậy đã làm anh trưởng thành hơn, làm anh quyết đoán hơn, chẳng lẽ em không cảm thấy được 1 chút nào sao?”
“Em… em cảm nhận được… nhưng em không dám tin…”
Anh than thở rồi lại ôm lấy cô, “Là anh không tốt, làm em không có cảm giác an toàn, hãy tha thứ cho sai lầm không đáng tha thứ của anh, để anh dùng cả đời mình chứng minh cho em thấy được không?”
“Thật không? Có thể hạnh phúc như vậy sao?” Cô khó mà tin được sự thực này.
Lam Cảnh Chuyên dùng nụ hôn sâu đậm làm câu trả lời, hôn lên khuôn mặt cô, môi cô, tóc cô cực kỳ dịu dàng, cực kỳ tỉ mỉ, “Anh yêu em, đây là câu trả lời cho mọi thứ.”
Nước mắt Vũ Phong lại tiếp tục rơi xuống, lần này không phải những giọt nước mắt vì đau thương mà là vì cảm động.
“3 năm nay hình như đã khiến em lãng phí vô ích…” Cô cảm khái nói.
“Không, 3 năm nay đáng chứ, bởi vì nhờ vậy mà chúng ta càng hiểu nhau hơn, hiểu bản thân mình hơn.” Anh khẳng định nói.
Cô phá ra cười, “Đúng vậy, em càng yêu anh hơn.”
Cả 2 người cùng ngả xuống giường, từ từ thưởng thức hạnh phúc đến muộn này, bởi vì tình yêu của 2 người nên ngay cả cái ôm bình thường nhất cũng trở thành lễ vật quý giá nhất.
“Em đừng lo về việc con cái, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, chúng ta cùng nỗ lực thử xem sao, không cần biết kết quả thế nào, điều quan trọng nhất là chúng ta được ở bên cạnh nhau. Nhận con nuôi cũng là 1 ý hay, chỉ cần được cùng em trải qua quá trình trưởng thành của con đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.”
“Ừ.” Vũ Phong đang dán vào vai anh gật đầu.
“Vậy… anh thuyết phục được em rồi ư?” Anh cực kỳ căng thẳng hỏi.
“Đúng vậy, anh đã thuyết phục được em.” Cô im lặng 1 lúc cuối cùng cũng trả lời.
Anh liền lập tức như trút bỏ được gánh nặng, “Trời ơi! Anh đổ mồ hôi nhiều quá, nếu như không thể thuyết phục được em, anh chắc chỉ còn cách nhốt em ở căn phòng này quá.”
Anh lợi dụng thời cơ nói, làm cô bật cười, “Lại đây! Em lau mồ hôi cho anh.”
Đôi tay nhỏ bé của cô cầm lấy khăn, lau trán, mặt, cổ anh, Lam Cảnh Chuyên cảm nhận được âm thanh và sự dịu dàng của cô, bản thân tự mở nút áo nói, “Nơi đây cũng đổ mồ hôi.”
Cô tiếp tục men theo vòm ngực anh mà lau, đau lòng vì thấy anh tốn nhiều sức lực như vậy, không biết thân thể anh có chịu nổi không?
“Còn chỗ này…” Anh kéo tay cô xuống dưới.
Gò má Vũ Phong ửng hồng, “Anh?”
“Dục vọng bị đè nén trong 3 năm thực tế khó mà trong 3 ngày có thể giải quyết xong được.” Anh cười xảo quyệt.
“Đừng loạn nữa! Sức khỏe anh vẫn chưa tốt mà!”
“Thì sao? Em không cảm thấy anh rất có sức sống sao?” Anh cố ý nói như vậy.
Vũ Phong cứng họng, không trả lời được.
“Hơn nữa chúng ta cũng đã vô khách sạn rồi, đương nhiên nên làm chút việc ở trong khách sạn nên làm!”
“Anh còn giỡn? Em kệ anh!” Vũ Phong rút tay ra, định bước xuống giường.
“Đừng đi! Anh sẽ không để em bỏ đi nữa đâu.” Anh kéo tay cô, làm cô bị khóa chặt trước lồng ngực mình, cúi đầu hôn lên khuôn mặt, trán và tóc cô.
“Bỏ em ra!” Vũ Phong thực hết cách với anh.
Anh quấn chặt lấy cô không buông, liều mình yêu cầu, “Ai kêu em giúp anh lau mồ hôi mà lại dịu dàng như vậy? Anh chịu không nổi nên hưng phấn thôi. Anh rất muốn có em, muốn đến nỗi chịu không nổi, em lại bỏ mặc anh chạy xa như vậy, đã vậy thân thể đang mang bệnh mà phải bày tỏ với em, đem thân thể em trao cho anh đi!”
“Không được mà!” Cô giãy giụa muốn thoát khỏi anh, nhưng Lam Cảnh Chuyên nhanh tay đã cởi hết y phục của cô, làm lộ ra thân thể đẹp đẽ, làm anh không thể nào rời mắt được.
“Đừng như vậy, em sợ anh sẽ ngất đi thôi… “Vũ Phong giãy giụa không đ


Pair of Vintage Old School Fru