
Tác giả: Điển Điển
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134654
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/654 lượt.
n, thật lâu không ngừng.
Ước chừng sau hai phút, cửa chính mới được kéo ra.
"Hân Hân?" Trương Á Quần khoác trên người chiếc choàng tắm, cầm trên tay một chiếc khăn tắm lớn, vừa lau mái tóc ướt nhẹp, vừa kinh ngạc nhìn Đường Hân Hân, "Có chuyện gì mà vội vã như vậy?"
Đường Hân Hân chỉ liếc anh ta một cái, rồi tự mình hướng phòng khách đi tới.
Trương Á Quần đóng cửa, cũng hướng phòng khách đi vào.
"Á Quần, kế hoạch công ty cùng Khải Đạt sáp nhập, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?" Đường Hân Hân trực tiếp hỏi, sau đó hướng ghế sa lon ngồi xuống, chờ Trương Á Quần cho cô một câu trả lời rõ ràng.
Trương Á Quần sau khi nghe hỏi xong, sững sờ tại chỗ, động tác lau tóc cũng ngừng lại.
Có lẽ do chột dạ, cũng có lẽ do cô đưa mắt nhìn chằm chằm khiến anh ta kinh hãi, vì vậy gương mặt tuấn tú của anh ta chợt hồng, vội vàng dời tầm mắt đi.
"Ách. . . . . . Hân Hân, em ngồi chơi một chút đã, anh đi pha cà phê. . . . . ."
"Á Quần!" Đường Hân Hân bước lên ngăn anh ta muốn bỏ chạy, lạnh lùng nói: "Anh và ba tôi cuối cùng là đang làm cái trò quỷ gì?"
"Em đang nói gì thế?" Trương Á Quần càng thêm ra sức lau tóc, ý muốn che giấu vẻ không được tự nhiên của anh ta, "Chúng tôi nào có. . . . . ."
"Tôi đã biết hết! Kế hoạch có liên quan đến công ty và Khải Đạt sáp nhập, tôi đều đã biết." Đường Hân Hân không cho Trương Á Quần một cơ hội trốn tránh nào.
Trương Á Quần sững sờ nhìn cô.
"Á Quần, công ty căn bản không có xuất hiện nguy cơ, đúng hay không? Kế hoạch cùng Khải Đạt sáp nhập là cơ hội để công ty chuyển biến thành công ty có tầm cỡ quốc tế, là cơ hội công ty đang cố gắng tranh thủ, có đúng hay không?" Đường Hân Hân tiếp tục tiến đến gần hắn.
"Hân Hân. . . . . . Anh. . . . . ." Trương Á Quần ấp úng, tay chân có vẻ luống cuống.
Nhìn ánh mắt trốn tránh của Trương Á Quần, Đường Hân Hân hiểu, "Nói như vậy, những lời Tử Duy nói đều là thật?" Đường Hân Hân kiệt sức dựa vào thành ghế."Nói cho tôi biết, các người vì sao phải làm như vậy?"
"Hân Hân, đừng trách bác Đường, chỉ vì bác ấy muốn giúp anh. . . . . ." Trên mặt Trương Á Quần có vẻ thẹn thùng.
"Giúp anh?" Đường Hân Hân nhíu hai đầu lông mày thanh tú lại với nhau, "Anh nói ba tôi làm như vậy, là vì chúng ta. . . . . . Ôi, Trời!" Hân Hân giơ tay lên vỗ mạnh vào trán.
"Hân Hân, anh biết rõ không nên dùng phương thức này, nhưng anh thật sự vô cùng hy vọng. . . . . ." Trương Á Quần lúng ta lúng túng nuốt nước miếng, lại lấy can đảm nói tiếp: "Rất hy vọng ở cùng với em một chỗ, em cũng biết anh đối với em. . . . . ."
"Á Quần, em hiểu rõ anh rất tốt với em, chỉ có điều, chuyện tình cảm. . . . . . Em phải nói thế nào anh mới hiểu được? Chúng ta căn bản là không thể! Tình cảm của chúng ta giống như anh em, giống như bạn bè đơn thuần vậy!" Đường Hân Hân có chút tức giận.
"Không phải như vậy đâu, chỉ vì từ nhỏ chúng ta luôn ở bên nhau, lại quá thân mật, cũng thành thói quen, vì vậy, căn bản em cũng không xác định rõ tình cảm của mình. . . . . ." Trương Á Quần gấp gáp nhắc nhở cô.
"Tình cảm của chính em, em dĩ nhiên sẽ biết! Cho dù hôm nay em vì ba em không thể không kết hôn, thì đối tượng cũng không thể là anh, anh hiểu không?" Cô kích động la ầm lên.
Trái tim Trương Á Quần giống như bị búa gõ một cái, bối rối, đau khổ ngay lập tức hiện lên khuôn mặt của anh ta.
Mình nói quá nặng lời rồi! Đường Hân Hân cảm thấy áy náy, mở miệng muốn an ủi vài câu, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, đem lời muốn nói nuốt xuống.
Như vậy cũng tốt, nếu như không cho hắn một chút kích động, chỉ sợ tiểu tử ngốc này sẽ luôn luôn một mực không chịu tỉnh ngộ.
Ai. . . . . . Tình yêu, vẫn phải là hai bên tình nguyện mới được!
"Á Quần, những gì muốn nói em cũng đã nói rồi, hi vọng về sau, chúng ta vẫn bạn tốt, hàng xóm tốt." Đường Hân Hân cương quyết nói, sau đó đứng lên, liếc mắt nhìn Trương Á Quần vẫn ngồi cứng đờ một chỗ, cau mày rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng ầm lại, Trương Á Quần vùi mặt vào chiếc khăn khăn tắm.
Hết hy vọng rồi! Nỗ lực theo đuổi, ngây ngốc chờ đợi, đều không thể chiếm được trái tim cô, mình còn kiên trì gì nữa? Mình còn có thể không tỉnh ngộ sao?
-------------
Đường Hân Hân không còn chút sức lực nào bước chân vào phòng, trong phòng làm việc, Đường Quốc Sâm nghe tiếng động đi ra.
"Con gái, lại vừa đi chơi đùa ở đâu về thế?"
"Con mới từ nhà Á Quần về." Đường Hân Hân vừa nói vừa đi về phòng .
"Thật chứ?" Nghe vậy, ánh mắt Đường Quốc Sâm sáng lên, trong lòng mừng rỡ.
Thấy Đường Quốc Sâm vẫn đi theo phía sau cô, dáng vẻ tò mò, Đường Hân Hân xoay người, chặn trước mặt ông.
"Ba, ba đừng giúp Á Quần ra chủ ý không tốt nữa có được hay không?" Cô nói thẳng vào vấn đề.
"Hả?" Đường Quốc Sâm sửng sốt, lắc đầu cười nói: "Con gái, con nói gì thế? Ba làm sao. . . . . ."
"Ba, chuyện kế hoạch sáp nhập công ty vào Khải Đạt, con biết tất cả rồi!"
"Hả? Con biết rồi sao?" Đường Quốc Sâm sửng sốt, "Ai ui! Hân Hân, Ba tất cả đều chỉ vì con. . . . . ."
"Ba, con không trách ba, nhưng làm như vậy ba sẽ hại Á Quần