
Tác giả: Điển Điển
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134643
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/643 lượt.
tạo.
"Chẳng trách Văn Thịnh không có việc gì vẫn tới đây, anh còn tưởng rằng cậu ta thật sự quan tâm tới anh như vậy! Thì ra là anh nghĩ sai rồi."
"Anh ——" Tử Đức còn muốn lên tiếng phản kháng, thì chuông cửa đột nhiên vang lên, "Văn Thịnh tới rồi, không nhiều chuyện với anh nữa, bái bai!"
Tử Đức nhảy xuống ghế sa lon, bỏ lại vẻ mặt dí dỏm, chạy ra cửa chính.
Nhìn bóng dáng mềm mại của Tử Đức dần dần biến mất ở cửa ra vào, Tử Duy không khỏi lắc đầu một cái. Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được em gái mình vẫn còn như đứa bé, vui vẻ, thích làm nũng, mà đã có một vị hôn phu.
Nhưng, chuyện này không phải là chuyện tốt sao? Nam nữ trên thế gian này, có bao nhiêu người có tình giống như họ, lại có một tình yêu suôn sẻ như vậy?
Tình yêu suôn sẻ? Hắn và Đường Hân Hân có sao?
Âu Dương Tử Duy nghĩ đến chuyện này, cảm giác bất an lại trào dâng trong lòng.
Hắn buồn phiền nhìn đồng hồ, rồi đột nhiên đứng dậy.
Không được, hắn phải đi xem Đường Hân Hân biểu diễn mới được! Ít nhất khi thấy cô, có thể làm cho hắn an tâm một chút.
"Má Vương, gọi chú Vương chuẩn bị xe, cháu thay xong quần áo sẽ đi ra ngoài." Hắn vừa gọi, vừa đi lên lầu.
------------
Buổi trình diễn trang phục có tên là "Giới thiệu trang phục tạp hình mới nhất của mùa xuân" đang diễn ra trên sân khấu, tiết tấu âm nhạc trữ tình nhẹ nhàng vang lên.
Trên sân khấu, người mẫu có thân hình yểu điệu quyến rũ đang mặc một bộ trang phục xinh đẹp có một không hai, dáng đi ưu nhã bước uyển chuyển theo tiếng nhạc. Đèn flash lóe lên liên tục, người bên này ca ngợi, người bên kia bình luận, không khí hết sức náo nhiệt.
Trong một vị trí khuất nhất của Hội trường, một người đàn ông vóc người cao gầy, toàn thân phủ một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt trầm lắng đang ngồi yên lặng quan sát.
Hắn và những người tham dự hội nghị đúng là khác biệt, trong tay hắn không có máy chụp hình để chụp những bóng hình xinh đẹp, cũng không cùng người khác châu đầu ghé tai thì thầm thảo luận sáng tạo trang phục này, khả năng cảm nhận kia, thiết kế cắt may như thế nào. . . . . .
Cả buổi, hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, ánh mắt lạnh lẽo phát ra những tia sáng sắc nhọn như một lưỡi dao, xuyên qua đám người, bắn thẳng lên sân khấu mỗi khi có người mẫu biểu diễn, nhất là khi người mẫu đó lại chính Đường Hân Hân . . . . . .
Buổi trình diễn chuẩn bị kết thúc, hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hắn không có tham dự vào những hồi vỗ tay mang tính chất lịch sự và khen tặng này, chỉ lấy túi áo ra một cây bút ngòi vàng, viết lên trên tấm danh thiếp mấy dòng, rồi tìm đến một nhân viên đang làm việc sau hậu trường.
"Thưa cô, làm phiền cô mang danh thiếp này giao cho cô Đường Hân Hân được không?" Giọng nói của anh ta có vẻ khách khí và thành khẩn nhờ vả.
"Không có gì." Tác phong nhã nhặn, lịch sự của hắn đã chiếm được cảm tình của cô nhân viên, cô ta nhìn hắn một cái, rồi hớn hở đáp ứng.
"Cám ơn cô, làm ơn cần phải giao tới chính tay cô ấy, hẹn gặp lại." Hắn khẽ mỉm cười, đi ra khỏi hội trường biểu diễn.
Xuống sân khấu, Đường Hân Hân ngồi vào trước bàn trang điểm, tẩy đi lớp trang điểm rất đậm trên mặt.
Elle – người đại diện của Đường Hân Hân - mang theo vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, một tay khoác lên vai Đường Hân Hân, một tay đem tấm danh thiếp đặt lên trên bàn trang điểm, nhìn Đường Hân Hân trong gương đang tẩy lớp trang điểm trên mặt.
"Một người ái mộ nữa xin quỳ gối dưới chân người đẹp!"
Đường Hân Hân mở đôi mắt to quét qua Elle một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Elle không để ý tới ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vẫn cứ cười hì hì.
"Những người xinh đẹp thật sự là khác biệt! Công việc như ý, tình trường hoan hỷ, hơn nữa còn có người theo đuổi không ngừng, ngày nào cũng có thể hưởng thụ sự dịu dàng đến khôn cùng, thật hạnh phúc! Cô xem, Âu Dương công tử của cô không tới, lập tức đã có người khác bổ sung. . . . . ."
Đường Hân Hân dùng sức rút giấy lau lớp phấn dày trên mặt.
"Cô thèm muốn có người hâm mộ như vậy thì tặng cho cô đấy. . . . . ." Đường Hân Hân vừa nói, vừa liếc nhìn vào tấm danh thiếp để trên bàn.
Tuy nhiên khi vừa liếc qua, cô liền mở to cặp mắt, nhanh chóng nhặt tấm danh thiếp kia lên.
Sau lưng Elle cũng gí sát khuôn mặt lại gần tấm danh thiếp, hí mắt nhìn chăm chú tên tuổi trên danh thiếp, "Cố vấn tập đoàn Khải Đạt, Lưu Khải Hiên. . . . . ."
"Elle, có điện thoại." Một người nhân viên khác từ ngoài vách ngăn gọi vọng vào.
"Nghe rồi!" Elle bỏ lại Đường Hân Hân, chạy đi nghe điện thoại, mới đi có mấy bước, lại quay đầu lại nhìn Đường Hân Hân nói: "Phía sau hình như có lời nhắn lại."
Đường Hân hân sửng sốt, vội vàng lật qua phía sau ——
Cô Đường, có chuyện muốn hỏi, xin cô tới lầu một của quán cà phê phía sau hội trường để gặp mặt, Cám ơn.
Chữ viết có phần giống chữ của học sinh tiểu học viết ra, vừa nhìn liền biết chữ viết của người không có sở trường viết chữ Trung Quốc.
Nhìn mấy chữ viết cứng rắn đó, cả cơ thể của Đường Hân Hân căng thẳng dựa hết vào thành ghế